Hạ Uyển Đình không hiểu bản thân lấy đâu ra can đảm dám làm vậy, chỉ biết là giờ phút này cô cảm thấy căm hận bản thân đã dâng hiến hai năm thanh xuân cho người không xứng đáng.
Là cô nhìn nhầm người rồi.
Cố Thần sững sờ nhìn cô, hắn như không tin vào mắt mình.
Hạ Uyển Đình vừa đánh hắn? Cô dám đánh hắn?
“Cô bị điên à? Ai cho cô lá gan dám làm vậy?”
Hắn gầm lên, bước chân thô bạo muốn xông lên bóp cổ cô, tròng mắt vẩn đục hằm hặp nhìn cô như hận không thể băm vằm cô đến chết. Hắn như lang như sói điên cuồng tấn công kẻ vừa làm bị thương mình. Giờ đây, dưới vẻ ngoài nho nhã, hắn đã lộ bản chất thật của mình.
Cổ họng bị bóp nghẹn đau nhói khiến Hạ Uyển Đình hô hấp khó khăn. Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp, sắc mặt cô tái nhợt, lời muốn nói phát ra chỉ còn là những tiếng ú ớ nặng nề.
“Cố Thần, buông em ra…”
Cô đau đến mức không chịu được nhưng hắn vẫn nhất quyết không tha cho cô. Cố Thần dồn cô đến chân tường, bàn tay gia tăng lực đạo, dường như hắn thật sự muốn giết cô thay vì dọa nạt, cảnh cáo.
“Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi, cô nên cảm thấy may mắn vì đến giờ Cố gia vẫn có thể chứa chấp cô.”
Hạ Uyển Đình chỉ có thể phản kháng yếu ớt, cô cuộn chặt tay đấm mạnh vào bả vai Cố Thần, móng tay bấu mạnh vào da thịt hắn. Chỉ có làm như vậy mới xua tan suy nghĩ bản thân thật vô dụng của mình.
Cố Thần dường như không để ý đến cô, hành động của cô chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Hắn bóp cằm cô, ép cô phải ngẩng cao đầu.
“Tôi sẽ không thừa nhận đứa con này, tôi cho cô thời gian hai tuần phải phá bỏ, còn không tôi tự có cách của mình.”
Nói xong hắn đạp mạnh cửa bước ra để Hạ Uyển Đình một mình trong phòng. Thân thể cô vô lực trượt dài xuống, hô hấp trong phút chốc được khai thông khiến cả người cô nhẹ nhõm hẳn. Hạ Uyển Đình đưa tay sờ lên phần cổ ửng đỏ, còn rớm một chút máu. Cô kinh hãi nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi.
Hắn thật sự muốn một tay bóp chết cô.
Hạ Uyển Đình loạng choạng đứng dậy, cô vươn tay lau nước mắt, cả người chật vật đến đáng thương. Từ đầu đến cuối cô đều che chắn trước bụng, nghe nói ba tháng đầu thai kỳ nhất định phải cẩn thận không để xảy ra sơ suất.
“Đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con.” Hạ Uyển Đình vuốt ve vùng bụng phẳng lì của mình, muốn thông qua đó xác định con cô vẫn an toàn.
Cô đứng dậy tự trấn an bản thân, ở Cố gia đã không thể dựa vào ai cô chỉ còn cách tự bảo vệ mình. Trong bụng cô lại còn có sự hiện diện của một sinh linh bé bỏng.
Dì Lâm nghe tiếng động hớt hải chạy lên lầu. Vừa mở cửa ra đã trông thấy khung cảnh hỗn loạn, mọi thứ vương vãi khắp sàn, chậu cây cảnh cũng bị đạp đổ. Dì lo sợ nhìn quanh khắp phòng muốn tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé của cô.
“Thiếu phu nhân, cô…”
Trông thấy Hạ Uyển Đình tóc tai lộn xộn đứng chôn chân tại chỗ, dì Lâm sững người nhanh chóng chạy đến. Bộ dạng cô chật vật đến đáng thương, trên cổ còn để lại vết hằn khá rõ.
“Thiếu phu nhân, là thiếu gia làm với cô sao?”Dì Lâm nhìn chằm chằm vết thương đỏ ứng vẫn còn đang rớm máu nơi cổ cô.
“Sao thiếu gia có thể làm vậy được? Trong bụng cô còn đang mang thai đứa con của cậu ấy mà.”
Hạ Uyển Đình từ đầu đến cuối đều giữ cho mình không khóc, nhưng khi được dì Lâm an ủi lại khiến cô bật khóc như một đứa trẻ.
“Anh ấy không muốn đứa con này, Cố Thần không thích con nên cũng không chấp nhận sự xuất hiện của đứa bé.”
Cô ôm chặt dì Lâm khóc rấm rứt, thời khắc này cô chỉ muốn bản thân được yếu đuối một lần, nước mắt không kìm được cứ thi nhau rớt xuống nóng hổi.
“Con phải làm sao đây? Con của con nó còn chưa ra đời mà.”
Nghĩ đến việc con cô chào đời mà không được đón nhận tình yêu thương của cha khiến trái tim Hạ Uyển Đình ứa máu. Cô có xuất thân là cô nhi được Khương Tử Vân nhận nuôi ở cô nhi viện, hơn ai hết cô hiểu nỗi đau không có gia đình là như thế nào.
“Thiếu phu nhân đừng khóc nữa, sẽ ảnh hưởng không tốt đến đứa bé trong bụng.”
Hạ Uyển Đình nghe thấy vậy từ từ bình tĩnh hơn, cô không muốn một chút cảm xúc bất ổn của mình ảnh hưởng hưởng đến đứa bé.
“Thiếu phu nhân phải thật mạnh mẽ, chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách sau, chuyện này còn có cách giải quyết.”
Hạ Uyển Đình không biết cách giải quyết mà dì Lâm nói là gì nhưng cô cũng yên tâm hơn phần nào. Cô lau sạch vệt nước còn vương nơi khoé mắt, ép bản thân phải kiên cường hơn.
“Cảm ơn dì Lâm, nếu không có dì con không biết phải làm thế nào nữa.”
Dì Lâm càng ôm chặt cô hơn, nhẹ nhàng vỗ về bả vai run rẩy của cô giúp cô bình tĩnh lại. Thiếu phu nhân của bọn họ thật là số khổ, gả vào hai năm nhưng có tiếng mà không có miếng, ngay đến mang thai cũng không được chồng chấp nhận.