Đi được ba ngày , đoàn người đến một cái thành trì , nghĩ ngơi lấy lại sức hôm nay sáng sớm lại bắt đầu xuất phát , đi đến giữa trưa ánh mặt trời chiếu xuống đại địa , ven đường bụi cỏ cây cối bị tuyết phủ đầy , nhìn từ xa tựa như một người tuyết đang vẫy tay chào .Đội ngũ tuy nhiên toàn bộ đều là võ giả , thân thể khoẻ mạnh hơn người bình thường rất nhiều nhưng dù sao cũng chỉ là phàm nhân , dưới thời tiết không khí rét lạnh máu huyết như Ngừng lưu thông , toàn thân cơ bắp như bị đông cứng , tâm trí cùng cảnh giác cũng hạ xuống thấp nhất .Phía xa , trong một rừng cây rậm rạp , một đám nhân mã đang tụ tập , một cái võ giả khuôn mặt dữ tợn hướng người lãnh đội nói :” lão đại , người lam vân môn sắp đến rồi “Lão đại trong miệng người đó gật đầu , híp mắt lại nham hiểm nói ” gọi huynh đệ chuẩn bị kĩ càng , khi ta ra lệnh lập tức hành động “……Đoàn người áp tiêu chậm rãi đi , Lê Hạo trong đầu đang suy diễn kiếm pháp , bỗng nhiên nội tâm hắn dâng lên một cái cảm giác nguy hiểm , tựa như sắp có chuyện lớn sắp xảy ra , Lê Hạo mặc dù không phải là tu tiên giả , có thần thức dò xét hay bói toán có thể đón lành tránh dữ , nhưng có một số người giác quan của họ rất mạnh có thể cảm nhận được nguy hiểm , Lê Hạo chính là một trong những số người đó , cũng nhờ vậy trong lúc chạy nạn hắn mới có thể , dẫn theo đệ muội an toàn mà còn sống đến hiện tại .” Vèo “” vèo , …”Vô số tiếng xé gió vang lên , hiện ra ánh sáng màu đen hình dạng mũi tên , tựa như lưỡi hái của tử thần tiến đến đoàn người .PHỐC, PHỐC, PHỐC!Có người bị mũi tên c ắm vào thân thể , máu tươi văng khắp nơi , có một số người đã ngã xuống khí tuyệt mà bỏ mình , những người ngã xuống đa số cũng chỉ là bình thường võ giả , tầm thường mũi tên mặc dù có lực sát thương nhất định , nhưng đối với nhị lưu võ giả cao thủ cũng không có bao nhiêu uy hiếp , cũng không cần nói đến nhất lưu cùng tông sư cao thủ rồi .Từng đạo mũi tên hướng phía hắn bay tới , Lê Hạo cầm trong tay trọng kiếm , điên cuồng ngăn cản , không có một cái mũi tên nào thoát khỏi phòng ngự tiến nhập da thịt hắn .Đinh , đinh , đinh , âm thanh liên tục vang lên không ngừng ” uh đám người cướp tiêu này không tầm thường , như vậy mới thú vị nha ” Lê Hạo trên khoé miệng lộ ra một vòng cười mỉm.Đi qua khoảng một phút , gần vạn mũi tên phát ra , trên mặt đất đã nằm mấy chục cổ thi thể , hơn hai mươi đệ tử bị trọng thương , mũi tên cũng không còn bắn tới , hiện trường người còn sống lành lặn phần lớn đều là Nhị lưu trở lên cao thủLúc này bốn phương tám hướng , đột nhiên tuôn ra gần ngàn người , trên tay cầm đủ loại binh khí lao đến , đệ tử áp tiêu nhiều năm qua người nào không phải từ thi thể cùng máu người khác mà sống đi ra , lập tức hai nhóm nhân mã cùng tiến lại đánh nhau .Lê Hạo xung quanh xuất hiện mấy chục người bao vây hắn , ” đây là trận chiến đầu tiên nha , các ngươi cũng đừng cho ta thất vọng rồi .” Mặc dù xung quanh đều là địch nhân , nhưng nội tâm Lê Hạo lại không có một chút nào sợ hãi , ngược lại còn hưng phấn .Đám người này tuy nhiên đông người , nhưng cao thủ cũng không nhiều , mặc dù tay cầm vũ khí dáng vẻ hung thần ác sát , nhưng cao thủ tông sư cảnh chỉ có vài vị , cùng Lam Vân Môn so sánh thì quá yếu nhược rồi.
Trận chiến này vô cùng thích hợp Lê Hạo luyện tập , gia tăng kinh nghiệm chiến đấu , một thanh đao chém tới , chân đạp tiêu diêu bộ , trọng kiếm dán sát vào thanh đao , đâm thẳng vào ngực đối phương , máu tươi bắn lên , chưa kịp rút kiếm , mấy cái địch nhân khác liền tiến lại , không thể rút kiếm , Lê Hạo dùng chỉ thay kiếm , không lùi mà tiến .” Chết ! “Trong sự kinh ngạc của đối thủ , hai ngón tay Lê Hạo cắm thẳng vào trong cổ họng hắn.
Nhưng giết chóc cũng không có dừng lại , rút ra trọng kiếm Lê Hạo bắt đầu điên cuồng tàn sát .Từ lúc bắt đầu luyện võ , sáu năm điên cuồng luyện tập kiếm pháp trụ cột , hôm nay Lê Hạo rốt cuộc nhận về hồi báo , người khác luyện tập các loại kiếm chiêu hoa mỹ có vẻ cao thâm , nhưng trong chiến đấu có cái gì dùng nha , trụ cột kiếm pháp cổ nhân từ xưa sáng tạo ra , là dùng để giết người ! , trong chiến đấu tác dụng có thế nói vô cùng to lớn , nhất kích tất sát , chiêu kiếm mau lẹ linh hoạt không cho đối thủ bất cứ cơ hội nào .Chiến đấu đại khái giằng co gần một tiếng đồng hồ , gần một ngàn người , bị chém giết chỉ còn vài trăm người nhuệ khí mất hết bại lui ,các Trưởng lão cũng không ra lệnh cho đệ tử đuổi theo chém giết , chỉ là sắc mặt âm trầm phân phó đệ tử dọn dẹp hiện trường xong xuôi , liền tiếp tục đi .Một đoàn hơn ba trăm người , sau trận chém giết đã chết sáu chục người , mặt khác còn có hơn hai mươi người bị thương , không thể không cho đệ tử dẫn bọn hắn trở về môn phái trụ sở dưỡng thương , đoàn người thoáng cái liền giảm bớt hơn một trăm người , tiếp tục xuất phát đi đường hào khí càng thêm ngưng trọng , không biết kế tiếp còn xảy ra chuyện gì .Ngày hôm sau , đêm khuya trăng khuyết ở trên bầu trời như một thanh loan đao hiện ra ánh sáng lành lạnh , bên trong dịch trạm mọi người đều chìm vào giấc ngủ , chỉ có hai người trông coi thủ vệ , đang ở trước cửa ngủ gà ngủ gật , một đám mây đen bay tới , che khuất ánh trăng , đã tối càng thêm tối tăm mờ mịt .” phốc ” phốc”Hai âm thanh nhỏ vang lên , hai cái thủ vệ không biết lúc nào trong cổ đã bị cắm hai cái phi đao , huyết dịch chảy ra , trước khi chết vẻ mặt vô cùng kinh ngạc , hai thanh phi đao ám khí thanh âm rất nhỏ , bình thường đệ tử tự nhiên không nghe được , bất quá mấy vị trưởng lão là ai nha , đương nhiên nghe được , cảm thấy không ổn liền hét lớn .” người nào , lén lén lút lút ” âm thanh vô cùng to lớn , lập tức đánh thức mọi người , một cuộc giết chóc cũng sinh ra .Một canh giờ về sau , toàn bộ dịch trạm đều là thi thể , Lê Hạo trên người cũng bị chém mấy kiếm , chảy ra huyết dịch , toàn thân cảm giác bủn rủn vô lực.
Kịch chiến hoàn tất , các trưởng lão phân phó một tiếng liền về nghĩ ngơi , thi thể tự nhiên do đệ tử như Lê Hạo dọn dẹp.
Kỳ thật nhặt xác là một chuyện vui vẻ đối với một số người , dù sao trên thi thể còn sót lại thứ gì đều quy về người nhặt nha , như ngân lượng chẳng hạn .Khắp nơi máu tươi , tay chân bị chém lìa mỗi nơi một chổ , rất nhiều người đều không chịu được cảm thấy buồn nôn , đành phải qua loa gôm lại một chổ , chồng chất thành một cái núi nhỏ thi thể.
nổi lửa hoả táng cùng một chổ , ánh lửa chiếu sáng , thi thể bị đốt cháy khét nổi lên một mùi vô cùng khó ngửi , Lê Hạo trầm mặc rơi vào suy tư ” có lẻ có một ngày ta cũng sẽ như bọn hắn , người khác nhặt xác chồng chất thành một ngọn núi , thậm chí chết oan chết uổng không ai nhặt xác phơi thây ngoài đồng , giang hồ thân bất do kỷ nha , không được ta không muốn chết như vậy , ta muốn vĩnh sinh , lực lượng cường đại , đem bản thân vận mệnh nắm ở trong tay , Lê Lân không thể tu tiên nhưng ta cũng muốn cho hắn trôi qua một đời khoái hoạt , ta phải tu tiên ! .”Tựa như bị điên , Lê Hạo khuôn mặt dữ tợn , dưới ánh lửa chiếu rọi càng thêm lộ ra dữ tợn , nếu nói trước kia Lê Hạo chỉ muốn có thể sống trong loạn thế , nuôi dưỡng đệ muội , hiện tại hắn tìm được mới mục tiêu , cũng vô cùng chấp nhất , tu tiên , lực lượng , vĩnh sinh .Một hạt giống chấp niệm trong lòng Lê Hạo sinh ra , cũng không biết hắn có thể đi bao xa , không ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì , nhưng chỉ cần có một cái mục tiêu họ liền điên cuồng mà tiến lên , có người sẽ dẫn dắt một hồi kinh thiên động địa , có người sẽ chết non trên đường , tương lai không ai biết bởi vì nó có vô tận biến cố , không ai rõ ràng dù chân tiên cũng không biết ! .Lê Hạo thông qua tụ khí quyết đã biết mình có linh căn , nhưng hắn cũng không biết ngũ linh căn tại tu chân giới đến tột cùng ra sao.
tứ linh căn , bởi vì hấp thu linh khí quá chậm chạp nên bị gọi là phế linh căn , ngũ linh căn thì là phế vật không thể phế vật hơn được nữa tu luyện cả đời cũng chỉ là phế vật , Lê Hạo cũng không biết nếu biết hắn cũng chẳn quan tâm , vẫn sẽ điên cuồng mà tu tiên..