Mục Dương đi tới nội viện của La Tĩnh thì thấy nàng đang lặng lẽ ngồi dưới gốc cây ngô đồng nhìn Ninh Hinh và Ninh Ý chơi đùa, hắn cảm thấy không ai có thể vượt được độ nhàn nhã, bình thản của nàng.
Và dường như gần đây hắn đến nơi này đều và vì bất hòa giữa Ninh Nguyệt và Ninh Hinh.“Phụ thân, người tới rồi.” A Ý vui vẻ gọi Mục Dương.“Ừ, phụ thân đến thăm các ngươi một chút.”“Phụ thân không bận à?”“Hôm nay ta không bận, Ninh Ý đang làm gì vậy?” Mục Dương bất đắc dĩ nói.“Ta đang…”Nhìn thấy ánh mắt chăm chú của mẫu thân, tuy biết Mục Dương đến đây vì cái gì nhưng Ninh Hinh lại giả vờ như không biết, như thể nàng rất cao hứng khi gặp Mục Dương: “Phụ thân, người không đến thăm chúng ta thường xuyên, người xem A Ý nhớ người như vậy.”“Ha Ha, Hinh nhi không nhớ phụ thân sao? “”Nhớ ạ, ngày trước rất muốn phụ thân đến thăm nhưng mà người lại không đến, sau đó ta thấy quen rồi cho nên dần dần không nhớ nữa, nếu như người lại không đến nữa, đoán chừng về sau Ninh Ý cũng không nhận ra người rồi.” Nghe được câu trả lời của Ninh Hinh, Mục Dương sửng sốt.”Phụ thân về sau sẽ thường xuyên đến thăm các ngươi.”“Thật sao? Phụ thân trước kia cũng thường nói sẽ đến thăm bọn ta, về sau người cũng không có đến, người sẽ không đến đâu, phụ thân, nếu người bận đến không được thì cũng không sao đâu, cũng không thể nói đến rồi không đến, như vậy ta và đệ đệ sẽ uổng công mong chờ.” Ninh Hinh rất nghiêm túc nhìn Mục Dương nói, lạo hài tử mà lừa gạt con cái đều là cặn bã.“…”“Hinh nhi rất nhớ ngươi, mỗi ngày nó đều nói về ngươi đấy.” La Tĩnh đáp lời, nàng không hi vọng mối quan hệ giữa nữ nhi mình và phụ thân trở nên quá cứng nhắc.Đúng vậy nha, ngày nào nàng cũng nói việc hắn đến chỗ của Tạ thị nhìn Ninh Nguyệt và Ninh Hạo, Ninh Hinh thầm nói trong lòng.Mục Dương có chút lúng túng, hắn không biết phải đối mặt với thê nhi trước mặt mình như thế nào.
La Tĩnh vẫn luôn như vậy, nàng sẽ không tranh giành với người khác bất cứ điều gì, cũng sẽ không phản đối bất cứ điều gì, ban đầu hắn và La Tĩnh kết thành đạo lữ vì nguyên nhân gia tộc, sau khi sống chung thì hắn cũng rất hài lòng về vị thê tử này.
Nàng vốn xuất thân cao quý, nhưng cũng rất hiểu chuyện nên hắn sẵn sàng cho nàng sự tôn trọng.Nhưng sau này hắn dần phát hiện, thê tử này căn bản không thèm quan tâm đến hắn, khi Tạ Như Ý vào cửa, nàng cũng đồng ý mà không nói gì, điều này khiến trong lòng hắn cảm thấy có chút trống vắng.
Tạ thị là người hắn yêu nhất, nàng còn trải qua nhiều cái khổ sở như vậy cho nên bình thường hắn luôn rất cưng chiều nàng.
Mặc dù La thị sinh ra Hinh Nhi và Ý Nhi kém phần được sủng ái bằng Nguyệt Nhi và Hạo Nhi, nhưng hắn vẫn rất coi trọng thê nhi nàng, dù sao cũng là trưởng nam, trưởng nữ của hắn.Tuy rằng bình thường Tu Chân giới dùng thực lực và tư chất để nói chuyện, nhưng ở đại gia tộc thì thứ nhìn vào là đích thứ đấy.“Hinh nhi, nghe nói hôm nay ngươi đã dẫn khí thành công?”“Đúng vậy, hiện tại ta đã là một tu sĩ Luyện Khí kỳ.”“Ừ, không tệ, hãy tiếp tục cố gắng.”“Ta biết rồi.”“Ta còn nghe nói hôm nay đại tỷ đến chúc mừng, vì sao nàng trở về lại khóc trở về?” Mục Dương khó hiểu hỏi.“Nàng lại khóc ạ? Ninh Nguyệt lớn hơn ta hai tuổi, sao lại khóc nhiều như vậy, nàng cũng thật không có tiền đồ.
Làm sao ta biết được vì sao nàng khóc? Ta lại không phải mẫu thân nàng.” Ninh Hinh cố ý không đáp lại lời của Mộc Dương mà ngược lại còn trào phúng Ninh Nguyệt.“Phụ thân, bình thường không phải người rất bận sao? Làm sao người biết nàng khóc trở về vậy? Loại chuyện nhỏ nhặt này cũng đáng để người chú ý ạ?” Ninh Hinh ngoài ngơ ngác trả lời, nhưng trong lòng lại lạnh thật lạnh đấy.”Chuyện nhỏ nhặt, các đệ tử trong Mục gia phải luôn hỗ trợ lẫn nhau, ngươi không biết sao? Dù sao nàng cũng là tỷ tỷ ngươi.” Mục Dương kiên nhẫn nói, hắn biết hai mối quan hệ giữa hai tỷ muội Ninh Hinh và Ninh Nguyệt không tốt, nhưng không ngờ từ trước đến nay song phương đã chán ghét nhau rõ ràng như thế.”Phụ thân, ngươi mãi mới tới đây một lần, có nhất thiết phải nói chuyện Mục Ninh Nguyệt không? Lần trước người tới đây nói ta không nên trừng phạt thị nữ Mục Ninh Nguyệt, lần này lại vì chuyện Mục Ninh Nguyệt lại khóc.
Người làm ơn đừng vì chuyện của nàng mới đến đây được không? Nương rất nhớ người, sao người không trò chuyện với nương?” Ninh Hinh kìm nén tức giận nói.Nhìn Ninh Hinh không đi vào vấn đề, Mục Dương tức giận, “Ta đang hỏi ngươi, ngươi nói cho rõ ràng?”Nhìn Mục Dương tức giận Ninh Hinh vẫn có chút sợ hãi, đồng thời nàng cũng rất oan ức, nước mắt không thể kìm nén mà rơi xuống.
Nhìn thấy Ninh Hinh khóc, La Tĩnh ở bên cạnh nói với Mục Dương: “Nói cho rõ ràng, sao ngươi lại lớn tiếng như vậy? Nếu ngươi bận thì không cần tới đây.” Đây là lần đầu tiên La Tĩnh nói nặng lời với Mục Dương như vậy.Sau khi thấy Ninh Hinh khóc, Mục Dương cũng cảm thấy mình không nên nổi giận, nghe La Tĩnh nói xong, hắn lại cảm thấy La Tĩnh quá nuông chiều nữ nhi, hắn liền nói: “Hài tử bây giờ con nhỏ, người lớn nên dạy cho tốt, hiện tại còn có thể sửa chứ trưởng thành rồi thì không đâu.
Hôm nay Ninh Nguyệt là có ý tốt, vậy mà nàng lại nói ra những lời không nên nói, một điểm cũng không giống nữ nhi thế gia có gia giáo.”Ninh Tâm nghe được lời mà Mục Dương nói, liền tức giận: “Tại sao ta lại không có gia giáo rồi? Nữ nhi bảo bối mới nói người hai câu, đêm hôm khuya khoắt người lại chạy đến đây chất vấn ta, người không tới thì thôi đi, chẳng có gì hiếm lạ.
Nhưng mà người hiểu rõ sự tình lắm sao? Người biết Mục Ninh Nguyệt khóc, vậy thì người đã ở đâu khi ta khóc?”“Tại sao người không đứng ra trút giận cho ta khi ta bị người khác chỉ trích? Đều là nữ nhi của người, nhưng người lại phân biệt đối xử, Mục Ninh Nguyệt muốn làm tỷ tỷ của ta, mộng tưởng, ta mặc kệ người yêu bọn nàng bao nhiêu, nhưng người cũng không có tư cách yêu cầu người khác thích bọn nàng.” Ninh Hinh vừa khóc vừa nói, nàng chính là cảm khái người phụ thân mà nàng đã nhớ nhung khi còn nhỏ, người đó đã không còn ở bên cạnh nàng nữa rồi, là Mục Ninh Nguyệt đã lấy đi, có lẽ kiếp trước ninh Hinh chưa được cảm nhận qua tình thương của cha nên Mục Dương trong lòng nàng có vị trí rất quan trọng.Rơi lệ không nói một lời, điều này làm Ninh Hinh thoạt nhìn có chút quật cường, và còn có chút cảm giác không thể mạo phạm. Nhìn thấy Ninh Hinh khóc, Ninh Ýcũng khóc lớn lên, Mục Dương nhìn cảnh này có chút ngơ ngác, La Tĩnh nói: “Ngươi đi đi, hài tử cần yên.
Và ta cũng không hi vọng người bên kia sẽ ảnh hưởng đến nữ nhi của ta, sau này không có việc chớ xuất hiện bên cạnh Hinh nhi.”“Ta chỉ muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra thôi.”“Sau này ngươi đến đây, chúng ta hoan nghênh ngươi, nhưng đừng vì người bên kia mà đến, Mục Dương, có một số việc ta không quan tâm, nhưng ngươi không thể bắt nạt con của ta.”Lời này có nghĩa là hắn ta đang bắt nạt Ninh Hinh? Mục Dương thầm nghĩ trong lòng.“Lần sau ta lại đến.”Nhìn bóng lưng đi xa của Mục Dương, trong lòng Ninh Hinh cảm thấy trống rỗng.“Nương, người nhìn phụ thân đi, lần nào cũng vậy.
Con ghét Mục Ninh Nguyệt bọn họ.”“Hinh nhi, xin lỗi con, là do ta không tốt.”“Không, là Tạ Như Ý, còn có hài tử của nàng và Mục Dương.”“Hinh nhi, ta biết con tức giận nhưng đó là phụ thân con, sao con có thể gọi thẳng tên như vậy?”“Nếu hắn không phải phụ thân con thì tốt rồi, như vậy con cùng không cần thương tâm như thế.”Nghe lời nữ nhi nói La Tĩnh có chút ảm đạm, nàng không nghĩ tới nữ nhi đã có loại suy nghĩ này rồi..