Chương 13: Chương 13

Rốt cuộc Hàn Ngọc vẫn một lần nữa xem cho mèo nhỏ.
Tạo nghiệt a.
Trong lòng hắn thóa mạ* Lê Vân; Hắn đường đường là một thiên kim khó cầu, thần y khởi tử hồi sinh quỷ thủ, lại bị Lê Vân dùng thành thú y.
*Ổng chửi Lê Vân trong lòng:))
Nhưng xem xong, hắn càng xem càng lấy làm kỳ lạ ——
Mèo nhỏ này quả thực giống như trời cao phái xuống để cứu vớt Lê Vân.
Lại nói, Lê Vân cũng là tới cứu vớt mèo nhỏ.
Bệnh của từng người bọn họ thập phần khó giải quyết, gần như là bệnh nan y, chỉ có thể dùng dược đè lại bệnh.

Nhưng hai người gặp gỡ nhau….Một chí âm chí hàn, một chí dương nóng đến bỏng, đáng lẽ phải chết, vậy mà trong cục diện như vậy tìm được một đường sinh cơ!
Hắn xem xong, thu hồi tay, Lê Vân hỏi hắn: “Như thế nào?”
Hàn Ngọc hừ nhẹ một tiếng: “Không thế nào cả.

Không có gì xem, không cần trị, cũng không cần dùng dược, chỉ như vậy mà chờ xem.”
Mày Lê Vân nhăn lại thật sâu.
Cùng Hàn Ngọc nhận thưac nhiều năm như vậy, hắn biết rõ tác phong xem bệnh của Hàn Ngọc.
Càng là nghi nan tạp chứng* người khác không trị được, Hàn Ngọc càng cảm thấy hứng thú; càng là người chỉ còn một hơi thở không có biện pháp cứu, Hàn Ngọc càng phải cố tình đem người này cứu sống, hắn thập phần thích hưởng thụ loại khoái cảm đoạt người từ trong tay Diêm Vương.
*Nghi nan tạp chứng: bệnh không rõ ràng.
Nếu Hàn Ngọc nói không cần trị…..
Tay hắn ôm mèo nhỏ thật chặt: “Ngươi nói, Sơ Thất không có dược nào trị được?”
Nam Nhứ nâng đôi mắt xem Hàn Ngọc.
Hàn Ngọc mới vừa rồi bị một người một mèo dọa, lúc này cũng cố ý dọa lại bọn họ: “Đúng, không dược nào trị được!”
Hả.
Nam Nhứ thầm nghĩ, lừa quỷ à.
Thân thể nàng như thế nào, nàng còn không biết? Lê Vân chính là thần dược của nàng!
Không ngờ Lê Vân lại giống như là tin, mím môi, chậm rãi nói: “Nếu, lấy máu của ta để dẫn dược?”
Hàn Ngọc làm bộ làm tịch nói: “Lấy máu của ngươi dẫn, ta cũng không ngại rút máu của ngươi ra…… Nhưng ngươi thật sự muốn, trả một cái đại giới cho một con mèo không biết lai lịch từ nơi nào tới như vậy?”
Lê Vân suy nghĩ, nói: “Cũng không tồi.”
Hàn Ngọc: “……”
Nam Nhứ: “……”
Cái này.

Như thế nào lại có điểm cảm động như vậy.
Nam Nhứ nghĩ nghĩ, thân mật mà cọ cọ bàn tay hắn.
Ừm, quyết định hôm nay không làm ầm ĩ với hắn nữa.
Chỉ hôm nay!
Nếu về sau người này lại không có cho ôm, còn muốn tắm rửa cho nàng…..Nàng vẫn muốn nháo!
Hàn Ngọc bên này, cũng không có để ý.
Mèo nhỏ mới nhận thức mấy ngày mà thôi, cũng không đến mức phải trả giá vì nó như thế.
Người khác đều cho rằng Lê Vân bởi vì sau khi trúng hàn độc, ý chí tinh thần sa sút.
Hắn lại biết là không phải.
Hắn có biết loáng thoáng qua một ít, hình như lúc Lê Vân ở Kim Đan kỳ, đã xảy ra chuyện gì, làm cho đạo tâm của Lê Vân bị tổn hại.
Lê Vân cũng chưa từng nói cho hắn.
Nhưng gia hỏa này cho dù có tổn hại đạo tâm, vẫn có thể liên tiếp đột phá Nguyên Anh kỳ cùng Hóa Thần kỳ, không thể không xứng với một câu biến thái.
Người bình thường, phàm là đạo tâm có một tia tỳ vết, đã sớm bị thiên lôi vấn tâm chịu không nổi đi.
Lê Vân lại ngược lại, một đường thuận lợi mà đột phá tới Hóa Thần kỳ.
Tuy vậy…..Nếu không phải hắn đã đột phá Hóa Thần kỳ, dính hàn độc này rồi, sợ là hắn đã sớm chết.
Cũng bởi vì hắn đột phá Hóa Thần kỳ, cơ thể cường hãn, mới có thể sau khi nhiễm hàn độc mà nhặt về cái mạng.
Mạng là nhặt về, người thì…..
Sợ là nếu cứ tiếp tục tu luyện ý chí, cùng sống sót với ý chí, sẽ đều bị tan mất.
Cho hắn dùng dược cũng không ăn, sống chết ở trong mắt hắn tựa hồ như không có cái gì quan trọng.
Hàn Ngọc nói: “Có phải hay không, ngươi…… Còn không có hoãn lại cho đến bây giờ?”
Nam Nhứ dựng lỗ tai.
Cái gì không hoãn lại?
Lê Vân không nói chuyện.
Hàn Ngọc coi như là hắn thừa nhận.
Khó làm.
……Này mẹ nó làm như thế nào vậy.
Tuy gần đây, hắn có nghe nói y tu có làm cái gì mà “Tâm linh liệu pháp”, chuyên môn giải quyết các vấn đề tình cảm cùng tâm ma của tu sĩ, nhưng hắn không có làm a!.

Truyện Võng Du
Lão tử chữa bệnh cho ngươi, còn quản tâm ma của ngươi, nhàn đến hoảng rồi!
Hàn Ngọc bực bội mà vò đầu bứt tóc, an ủi Lê Vân: “Ngươi tuổi còn trẻ, đừng có suy nghĩ già như vậy.

Không phải con mèo này vừa lúc có thể trị hàn độc trên người của ngươi sao, ngươi cũng không phải xem như hoàn toàn vô vọng, huống chi gặp gỡ ngươi gặp gỡ con mèo này cũng là số mệnh……”
Lê Vân đánh gãy hắn: “Cho nên, chỉ cần ta cùng Sơ Thất ở bên nhau liền không có vấn đề?”
Hàn Ngọc hơi hồi thần một chút: “…… Ngươi không nghe ta nói?”
Lê Vân: “Ta không có.”
Hắn liếc mắt Hàn Ngọc một cái: “Chính ngươi nói.”
Hàn Ngọc: “……”
C*n m* n*.
Muốn mắng người.
A a a a!
Hắn rốt cuộc vì cái gì mà làm bằng hữu với xú luyện kiếm này!
Bình thường cũng chỉ có hắn đùa giỡn người khác, khi nào lại đến phiên người khác đùa giỡn hắn!
Hàn Ngọc nhíu mày muốn chạy, nhưng nhớ tới mục đích của chuyến đi này, vẫn là thôi đi, hỏi: “Tháng sau Bồng Lai Tiên Hội, ngươi có đến không?”
Bồng Lai Tiên Hội, ngay từ đầu chỉ là thịnh hội được năm đại tông môn tổ chức, để cho các tông môn giao lưu luận bàn, sau này lại dần dần thịnh hội trên đại lục Thiên Diễn, tông môn lớn nhỏ thậm chí rất nhiều tán tu cũng đều tham dự.
Lê Vân nói: “Ta đi làm cái gì?”
Hàn Ngọc nói: “Vận khí của ngươi từ trước đến nay tốt hơn ta, muốn ngươi đi để lựa chọn một chút đồ vật.

Chủ nhà lần này là Bách Thảo Cốc chúng ta, ngươi tới, ta bao đảm ngươi không có hại.”
Lê Vân nói: “Không đi.”
Hàn Ngọc tức giận đến dậm chân: “Ngươi chết oa ở trong phòng lâu như vậy, lại không thèm ra ngoài, thật sợ ngươi về sau biến thành cái đồ nhà quê!”
Thật · Lỗ tai của đồ nhà quê Nam Nhứ vừa động.
Bồng Lai Tiên Hội a.
Vừa nghe liền biết rất náo nhiệt!
Khẳng định thích hợp với kinh nghiệm từng trải của nàng!
Lê Vân cũng không có hứng thú, rũ mắt nói: “Thì sao?”
Hàn Ngọc….Hàn Ngọc trực tiếp bị hắn chọc cho tức điên rời đi, trước khi đi còn nói: “Có phải ngươi thật sự cho rằng mình không thể tu luyện nữa hay không? Lê Vân, ngươi nha, tự mình sa ngã giày xéo một thân thiên phú này của ngươi! Ngươi đã quên, trước khi sư phụ ngươi đi về cõi tiên đã nói cái gì với ngươi?”
Lê Vân nói: “Ừm, sư phụ ta hy vọng ta có thể đột phá Hóa Thần, hắn đã được như ước nguyện rồi.”
Hàn Ngọc: “…………”
Hắn còn cùng người này nói thêm một câu thì hắn chính là cẩu!!!

Hàn Ngọc thở phì phò mà đi.
Lê Vân nhìn bóng dáng hắn, nhẹ nhàng vuốt ve lưng mèo nhỏ.
“Ngao?”
Nam Nhứ nghiêng đầu xem hắn, dùng móng vuốt vỗ vỗ hắn.
Bằng hữu ngươi tức giận a!
Không đi dỗ hắn một cái sao?
Tuy nói nàng cũng không thích cái tên quái nhân y học này, nhưng người này là bằng hữu của Lê Vân a, tốt xấu gì vẫn là thật lòng nhiệt tình.
……Dù không có thật lòng, cũng không chịu được cái cẩu tính tình này của Lê Vân.
Lê Vân nhìn mèo nhỏ chụp hắn, lại nhìn hướng Hàn Ngọc rời đi, cho rằng nàng là đang lưu luyến thuốc viên Hàn Ngọc mang đến.
Hắn thấy vết cắt ra lúc nãy đã không chảy máu, cầm lấy Trảm Phong, lại cắt thêm một cái, đưa đến bên miệng mèo nhỏ.
Hắn nói: “Không được nghĩ đến thuốc viên kia nữa.”
Nam Nhứ: “……”
Thấy mèo nhỏ dại ra trong chốc lát, không có lập tức uống máu, Lê Vân nhíu mày lại.
Thế nhưng lại yêu thích thảo dược lưu li kia, đến máu cũng không uống?
Chẳng may một ngày nào đó, có người lấy thảo viên giá rẻ đem nó câu đi, bắt giữ nó…..
Trong lòng Lê Vân hơi hỏng.
Xem ra lời Hàn Ngọc nói có mấy phen đạo lý.
Nhìn thấy chút việc ở đời, mới không dễ bị mê hoặc.
Lúc mèo nhỏ thèm ăn, đi tìm chút đồ ăn vặt vậy.
………
Nam Nhứ vượt qua một đêm bình thản.
Một đêm này, kinh mạch nàng không có xuất hiện một tia vấn đề, cũng không có bất luận đah đớn nào, vô cùng thoải mái.
Không những có thể ngủ trong lồng ngực Lê Vân, còn có thể uống máu hắn.
Hơn nữa đêm nay, Lê Vân hình như là sợ nàng vẫn còn nghĩ đến kẹo bạc hà, liền thả rất nhiều máu cho nàng uống.

Thật tốt, trường hợp này, nàng quả thực là đi ăn cơm buffet, thêm đồ ăn nhưng không tăng giá!
Nàng quả thực không muốn đi chút nào.
Nhưng nghĩ đến quay ngựa(bị phát hiện) là cả một vấn đề.
Vì để che lại áo choàng, nàng ăn đến thỏa mãn, lúc trời hừng đông lưu luyến mà chạy đi.
Mấy ngày liên tiếp, ban ngày luyện kiếm nàng làm cá mặn, buổi tối lại ăn buffet sinh hoạt, đau đớn bởi linh lực hỗn loạn trong cơ thể rốt cuộc cũng ít phát tác hơn.
Hôm nay không có luyện kiếm, Du Duyệt hứng thú bừng bừng muốn ra ngoài đi dạo ở Thái Huyền Tông.
Mỗi ngày mười lăm, đều là ngày nghỉ phép ở Thái Huyền Tông.
Đương nhiên, cuốn vương là ngoại lệ.
Cuốn vương Chu Thắng Nam này, tuyệt đối không có khả năng cho phép mình nghỉ, kỳ nghỉ cũng muốn tự mình luyện thêm.
Vì thế cũng chỉ dư lại hai tiểu tỷ muội Du Duyệt và Nam Nhứ tịch mịch đi dạo phố.
Không được xuống núi, đó là quy định của Thái Huyền Tông, trước khi đệ tử đại Trúc Cơ kỳ, không được phép tùy ý xuống núi.

Nhóm tiểu đệ tử Luyện Khí kỳ xuống nùi làm cái gì, đi tặng đầu cho người khác sao?
Cho nên các nàng cũng chỉ đi dạo ở trong Thái Huyền Tông.
Từ lúc Du Duyệt tới Thái Huyền Tông, cũng không có rời Đạp Tuyết Phong, nghĩ nên đi nhìn xem một cái; còn Nam Nhứ chính là cái đồ nhà quê, tưgf trải đi.
Nam Nhứ đi theo Du Duyệt tới Cẩm Vinh phường ——
Trong lời đồn hình như là chợ lớn của Thái Huyền Tông.
Vừa đến nơi, Nam Nhứ vừa thấy, uầy, thật là có thể so với thương trường* ở Tu Chân giới.
*Thương trường: giới buôn bán.
Bên ngoài có rất nhiều hàng quán của tán tu, có những cửa hàng đặc biệg náo nhiệt, ở giữa còn có một đống tiểu lâu cao bảy tầng.
Nói tới tiểu lâu, cũng giống với tòa ốc cao tầng ở đời trước mà Nam Nhứ gặp.
Thoạt nhìn đống trụ cột này như được chạm trổ, khí thế rộng rãi.

Trên mái giác còn được treo chuông gió, gió thổi qua không chỉ vang lên những thanh âm thanh thúy, mà còn bay lên những làn sương khói nhàn nhạt, phảng phất như tiểu lâu ở giữa mây mù, tản ra một cỗ khí chất tiên gia mờ mịt.
Du Duyệt thấy nàng xem, liền giới thiệu cho nàng: “Đây là sản nghiệp của Thất Bảo Lâu, các nơi đều có phần.

Lão tổ tông ở Thất Bảo Lâu, năm đó muốn tu tiên, nề hà đã quá nghèo, liền một bên làm buôn bán một bên tu tiên.

Sau này, nàng lại từ bỏ con đường tu tiên.”
Nam Nhứ bất quá mà tiếp một câu: “Vì sao?”
Du Duyệt nói: “Ước chừng là nàng quá có kinh thương thiên phú, làm buôn bán để kiếm tiền.”
Nam Nhứ: “……”
Du Duyệt nói: “Người tu tiên, đều một lòng hướng đại đạo, cực lực tránh hơi tiền trên người mình, Thất Bảo Lâu ở giữa những tông môn lớn lớn bé bé, cũng có một ngọn cờ riêng.

Nghe nói năm đó còn có người chê cười Thất Bảo Lâu, nhiều năm như vậy qua đi, chê cười Thất Bảo Lâu là tông môn đã sớm không có truyền thừa, ngược lại Thất Bảo Lâu càng làm càng lớn, càng ngày càng tốt.”
Nam Nhứ đã trải qua tư bản chủ nghĩa hành hung gật đầu: “Ừm, kiếm tiền là không sai.”
Kỳ thật, nàng…..Cũng không có thiếu tiền.
Ma Tôn chính là không thiếu tiền, cho nàng rất nhiều linh thạch, đối với nằm vùng như nàng cũng rất hào phóng.
Nhưng mà để người khác cấp tiền cho, cũng không tốt.
Nàng lên tìm một con đường kiếm tiền.
Có lẽ…..Nàng nên thử học luyện đan một chút?
Lúc nghĩ như vậy, một lão nhân thấp bé bỗng nhiên đứng chặn trước mặt nàng: “Cô nương, ta thấy ngươi rất có thiên phú luyện đan, không bằng tới chỗ ta học luyện đan?”
Lão nhân là lùn thật, còn đứng chưa tới bả vai hai cô nương các nàng, ngửa đầu nhìn nàng, nỗ lực chân thành khẩn thiết cười.
Không phải chứ, lừa đảo trước mặt nàng?
Nam Nhứ nhìn hắn một cái, không rõ nội tình kéo Du Duyệt rời đi: “Đừng để ý đến hắn, kẻ lừa đảo.”
Lão nhân: “……”
Hắn đường đường là phong chủ Xích Đan Phong, sống 800 năm, lại bị một nha đầu tóc vàng nói là kẻ lừa đảo!.