Chương 8: Tử Vân Sơn – Tử Vân thôn (2)

Tiêu Thúy Nhi năm ấy mới 14 tuổi, mái tóc
đen nhánh kết thành đuôi sam, mắt to lấp lánh, môi đỏ chúm chím, hiện ra phong vận một tiểu mỹ nhân khiến hầu hết nam thanh thiếu niên Tử Vân
thôn tơ tưởng không thôi, vì thế mà nàng không được lòng đám bạn cùng
giới trong thôn. Nhưng nàng cũng chẳng bận tâm lắm, sáng lên núi hái
dược, chiều giúp phụ thân chế thuốc, tối đến lại đọc sách, học tập y
thuật của Tiêu lão. Vài năm trôi qua nàng vẫn cứ quanh quẩn như vậy, tựa hồ cũng rất hứng thú với y thuật, nếu dân trong thôn chỉ ốm vặt, nàng
cũng có thể tự mình bốc thuốc chữa trị được. Vốn dĩ Tiêu Thúy Nhi và phụ thân nàng không thể đi săn, nên từ đầu Tiêu lão đã thương lượng với
trưởng thôn, lão chữa bệnh sẽ không thu bất cứ chi phí gì, chỉ cần mỗi
tháng thôn cấp cho lão một ít lương thực đủ ăn là được, dân trong thôn
ai cũng hiểu tầm quan trọng của Tiêu thần y nên không một ai phàn nàn
cả, thậm chí hàng tháng mỗi hộ trong thôn đều cùng nhau góp vào thêm một chút đem biếu Tiêu thần y tỏ chút thành ý.

Yên ổn như vậy được năm sáu năm, Tiêu Thúy Nhi lúc này từ một tiểu mỹ
nhân đã trở thành thiếu nữ, thanh tú diễm lệ, nàng càng lạnh lùng giữ
khoảng cách, đám thanh niên lại càng điên đảo hơn. Bỗng một ngày Tiêu
thần y thông báo mình có việc phải đi xa, chậm thì ba năm, nhanh thì hai năm sẽ quay lại. Thôn dân ai nấy cũng đều lo lắng thấp thỏm, chỉ sợ
Tiêu thần y đến nơi khác đông vui hơn sẽ không muốn trở về nữa, đám
thanh niên lại càng đứng ngồi không yên. Tiêu lão cũng không nói mình
muốn đi đâu, chỉ nói là giải quyết ít việc, trưởng thôn lo lắng hai
người ra ngoài gặp chuyện, không có sức tự vệ, muốn cho một vài thanh
niên mạnh khỏe đi theo hộ tống. Nói thế nào Tiêu lão cũng đều cự tuyệt,
bất đắc dĩ đành chúc hai người lên đường thuận lợi, bình yên quay về.

Tiêu lão rời thôn được ba năm thì một ngày kia quay trở lại, bất quá lần này khiến cả Tử Vân thôn đều bàng hoàng, Tiêu Thúy Nhi lúc này đã thành một thiếu phụ, thần sắc có vài phần tiều tụy, ẵm trong tay hài tử tầm
hơn một tuổi, nhìn qua hết sức bụ bẫm đáng yêu. Đám thanh niên vẫn còn
ngày đêm trông ngóng mỹ nhân thì triệt để tan nát cõi lòng, thiếu chút
tự vẫn. Sau một phen hỏi thăm, Tiêu lão chỉ thở dài rồi hàm hồ trả lời
cho qua, nói rằng Tiêu Thúy Nhi sau khi ra ngoài thì gặp ý trung nhân,
kết thành phu thê, sinh hài tử chưa lâu thì lang quân Tiêu Thúy Nhi bị
cừu nhân ám toán, cả ba đành phải quay về đây tạm tránh. Thôn dân xuýt
xoa xót thương cho Tiêu Thúy Nhi một hồi, Tiêu lão lại dặn dò mọi người
sau này đứa trẻ này lớn, hy vọng không ai để lộ rằng phụ thân hắn đã
chết. Sau đó nói lời tạm biệt rồi hai người trở về nhà trúc năm xưa.
Nhìn bóng lưng Tiêu Thúy Nhi, ai ai cũng thầm thương phận hồng nhan.

Đứa trẻ này chính là Tiêu Vũ 16 năm trước, hắn tại Tử Vân thôn sinh sống và lớn lên cũng giống như bao đứa trẻ khác. Trong suốt thời gian mười
mấy năm, gần như tất cả già trẻ lớn bé trong Tử Vân thôn đều đã từng
được ngoại công và mẫu thân hắn trị bệnh qua, cho nên tất cả cư dân
trong thôn đều coi Tiêu Vũ như là con cháu mình vậy, những ai biết sự
tình của phụ thân hắn năm xưa, cũng không bao giờ nhiều chuyện hé ra nửa lời, khiến Tiêu Vũ cứ lâu lâu lại hỏi mẫu thân hắn một loạt các câu
hỏi.

-“Sao con không có cha hả nương?”

Tiêu Thúy Nhi nhìn hắn đầy trìu mến, kéo hắn vào lòng, khẽ vuốt vuốt đầu Tiêu Vũ, nhẹ nhàng nói với hắn.

-“Vũ nhi ngoan, tại sao hỏi nương như vậy? Con tất nhiên là có cha.”

-“Vậy tại sao cha không có ở đây? Con thấy Tiểu Phúc cùng A Lợi, có cả
Lý ca nữa, chiều nào cũng theo phụ thân bọn hắn học bắn cung. Con cũng
muốn cha đến dậy con bắn cung.” – Tiêu Vũ ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt
ngây thơ nhìn mẫu thân hắn rồi hỏi.

Tiêu Thúy Nhi thấy hắn hỏi như vậy, bỗng dưng hai mắt thấy cay cay, bất
giác ôm hắn chặt hơn, ngẩng đầu lên tránh đi ánh mắt hồn nhiên ấy của
Tiêu Vũ, khẽ nghẹn ngào vuốt ve rồi an ủi hắn.

-“Cha con vướng bận một chút công chuyện, ở rất xa nơi đây, cho nên hiện tại không về dậy Vũ nhi bắn cung được. Nương sẽ nhờ Triệu thúc thúc dậy Vũ nhi, thế nào?”

-“Vậy sao? Vậy nếu cha không về nữa thì sao hả nương? Nếu thế sau này
con đi tìm cha được không nương? Con không muốn Triệu thúc, con muốn
giống A Lợi, được phụ thân hắn dậy cơ.”

-“Tốt lắm, vậy sau này nếu phụ thân con không về, ta sẽ dẫn con đi tìm
hắn, bắt hắn dậy con bắn cung. Bây giờ theo ta lên núi hái thuốc, thế
nào?” – Bất chợt một âm thanh già nua từ phía sau truyền đến.

Tiêu Vũ quay đầu lại nhìn, là ngoại công hắn đã đứng đó từ khi nào, trên vai đang đeo một cái sọt, chắp hai tay sau lưng, nhếch môi nhìn hắn
cười. Tiêu lão biết tiểu tử này vốn không hứng thú gì với y thuật, thật
chẳng bù cho mẫu thân hắn, cứ mỗi lần nhắc đến phải đi hái thuốc hay ở
nhà điều chế dược vật, y như rằng Tiêu Vũ sẽ tìm cớ thoái thác rồi lặn
mất tăm. Khi đứng ngoài cửa nghe được những câu hỏi của Tiêu Vũ, lão
biết con gái mình đang rất khó xử, bèn vào kiếm cớ bắt Tiêu Vũ lên núi
hái thuốc để giải vây cho Tiêu Thúy Nhi. Quả nhiên khi nghe Tiêu lão nói vậy, Tiêu Vũ gãi gãi đầu cười hì hì, sau đó vẻ mặt đầy xảo trá nói.

-“Vậy ngoại công nhớ giữ lời đó, bây giờ con có hẹn cùng với bọn Tiểu Phúc rồi, để hôm khác con đi cùng ngoại công nha.”

Sau đó hắn cắm đầu chạy bán sống bán chết, sớm đã vứt chuyện học bắn
cung ra khỏi đầu. Tiêu lão nhìn theo bóng hắn đến khi khuất sau rừng
trúc, lão khẽ lắc đầu thở dài, thật đúng là một tiểu hài tử cứng đầu.

Đó không phải lần đầu, cũng không phải lần cuối Tiêu Vũ hỏi mẫu thân hắn về người cha hư vô mờ mịt kia. Nhưng theo năm tháng dần khôn lớn, khi
thấy ánh mắt mẫu thân hắn mỗi lần hắn nhắc tới chuyện này, hắn cũng ít
thắc mắc hơn, trong thôn ai cũng khen hắn là đứa nhỏ hiểu chuyện. Thực
tế trong lòng hắn vẫn luôn tự hỏi, đến cùng là hắn có cha hay không? Chỉ là sợ mẫu thân không được vui, nên hắn không dám đả động đến nữa. Trong thôn có vị Triệu thúc thúc, hồi còn là thanh niên vẫn luôn thương thầm
mẫu thân hắn, đến khi biết chuyện của Tiêu Vũ, vị này luôn cố gắng bù
đắp cho Tiêu Vũ một phần nào đó tình cảm mà một đứa trẻ thiếu cha không
có, hầu hết mọi người trong thôn đều cố gắng làm vậy. Mỗi lần đi săn
được thứ gì tốt, bắt được thú gì quý, đều tìm Tiêu Vũ cho hắn đầu tiên,
nhưng càng vậy chỉ càng làm Tiêu Vũ tủi thân thêm. Tủi thân thì tủi
thân, vẫn chỉ là một tiểu hài tử mải chơi hay quên, nô đùa một lúc là
hắn lại vứt hết buồn bực lên chín tầng mây. Ngày tháng tươi đẹp ấy cũng
không kéo dài mãi. Đến năm hắn 13 tuổi, bi kịch cuối cùng đã xảy ra.