Chương 2: Người Phụ Nữ Bị Bạo Hành Gia Đình

May mà cô một lòng tu đạo, không rối rắm mấy cái tình tình ái ái giống như các tu sĩ khác nên cũng sẽ không có loại phiền phức mang tên con cái này.

Nhưng Trần Hạo Thần là con trai của nguyên chủ, khi cô dùng thân thể thì đáng lý cũng nên chăm sóc nó một chút, dù sao thì cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.Trần Hạo Thần còn muốn khóc nháo để Bạch Xu Hoà giúp nó rửa nhưng Bạch Xu Hoà lại không thèm để ý tới nó, khi nó cố rặn ra hai giọt nước mắt chuẩn bị khóc thì Bạch Xu Hòa xoay người để lại một bóng lưng cho nó.Thấy khóc cũng vô dụng nên nó chỉ có thể bĩu môi tự đánh răng rửa mặt.Đợi đến khi nó rửa mặt xong thì Bạch Xu Hòa đã cầm cặp sách của nó đứng đợi ở cửa.Mùi hương quen thuộc cũng không truyền ra từ phòng bếp, nó đi tới trước mặt cô nhìn về phía bàn ăn, quả nhiên nơi đó không có bữa sáng nóng hầm hập, không chỉ có không có bữa sáng mà trên đó vẫn còn chỗ cơm thừa canh cặn từ tối qua với chồng bát đĩa chưa rửa.Có lẽ là Trần Hạo Thần đã nhận ra mẹ mình hôm nay không bình thường nên nó biết điều không khóc nháo nữa.

Thật ra là nó vừa muốn khóc thì đã bị Bạch Xu Hoà dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn chằm chằm: “Nếu con cần khóc thì cứ khóc, khóc xong thì đi học, mẹ có thể chờ con.”Bạch Xu Hòa dựa vào khung cửa rũ mắt, thực tế là cô đang suy nghĩ chuyện công pháp, trong cơ thể cũng có một dòng khí đang di chuyển chậm rãi.

Dù đưa con trai đi học thì cũng không thể chậm trễ tiến độ tu luyện được.Nó muốn khóc cũng không làm mất thời gian của cô.“Đi thôi, đi học.”Bạch Xu Hòa nhàn nhạt ngó nó một cái rồi đặt tay lên vai nó.Quả nhiên hôm nay mẹ không giống bình thường, Trần Hạo Thần nghĩ thầm, trước đây mẹ đều nắm tay nó lúc ra ngoài, sợ làm lạc nó, chỉ cần nó rời khỏi tầm mắt mẹ một chút thôi là mẹ đã khẩn trương đến mức sắp ngất rồi.Đi xuống lầu, dưới ánh mắt không thể tin nổi của Trần Hạo Thần, Bạch Xu Hòa đưa nó đi ăn sáng ở tiệm bán bữa sáng cạnh nhà.

Trước kia mẹ luôn nói tự làm thì sạch sẽ vệ sinh dinh dưỡng hơn mà.Khi ăn bữa sáng Trần Hạo Thần nhìn đồng hồ theo thói quen, nó lập tức sốt ruột: “Mẹ, con bị muộn rồi.”“Con ăn no chưa?”Trần Hạo Thần gặm vài miếng hết cái bánh bao rồi uống một ngụm cháo: “Ăn no.” Nó cho rằng như vậy thì lúc sau Bạch Xu Hòa nhất định sẽ giống như bình thường vội vàng đưa nó đi học, cơ mà nó đoán sai rồi.“Con no nhưng mẹ chưa no.” Bạch Xu Hòa thong thả ung dung ăn bữa sáng, mặc kệ vẻ không thể tưởng tượng nổi trong mắt Trần Hạo Thần.Trước đây mẹ khẩn trương lo cho nó đến vậy, việc gì cũng đều dựa theo nó mà hiện tại lại đối xử với nó không nóng không lạnh, nó sắp ấm ức đến mức muốn khóc luôn rồi.“Trần Hạo Thần, nếu con muốn khóc thì thừa dịp mẹ đang ăn sáng khóc đi, con còn năm phút để khóc đấy.” Bạch Xu Hòa nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn qua Trần Hạo Thần đang ấp ủ nước mắt: “Con có thể bắt đầu khóc rồi.” Nói xong cô còn cắn một miếng bánh bao một cách ưu nhã, sau khi nhai kỹ mới chậm rãi nuốt xuống.Bị nổ tung cũng chưa chết lại còn có thân thể mới nên thật ra tâm trạng Bạch Xu Hòa lúc này cực kỳ tốt.

Khi hưởng thụ đồ ăn ngon trên mặt cô cũng treo một nụ cười nhàn nhạt.

Nếu không phải trên mặt, trên cánh tay cô còn có một ít dấu vết từng bị đánh qua thì những người thấy một cảnh như vậy đều sẽ cho rằng đây là một người phụ nữ có cuộc sống sinh hoạt thực hạnh phúc.Sau khi chút nước mắt đọng lại ở hốc mắt Trần Hạo Thần rơi xuống thì rốt cuộc nó cũng không thể sản xuất thêm giọt nước mắt nào được nữa, đành phải trông mong nhìn Bạch Xu Hòa, giọng cũng nhỏ đi không ít, còn mang theo chút sốt ruột: “Mẹ, con bị muộn thật rồi.”“Thời gian ăn sáng của mẹ còn ba phút.”Trần Hạo Thần: Nhưng mà bị muộn thật rồi.Chẳng lẽ là hôm qua bố về cãi nhau với mẹ rồi đánh mẹ, đánh bay luôn người mẹ dịu dàng đối xử tốt với nó rồi hả? Bạch Xu Hòa cũng không biết Trần Hạo Thần đang cố tìm lý do cho việc người mẹ dịu dàng của nó biến mất còn quy trách nhiệm của chuyện này cho ông chồng Trần Minh của nguyên chủ trong tiềm thức nữa chứ.Cuối cùng thì Trần Hạo Thần cũng kịp giờ vì Bạch Xu Hòa gọi xe.

Cô đã sớm biết con đường này sẽ không bị tắc vào buổi sáng từ trong trí nhớ nên khi gọi xe sẽ hoàn toàn tới kịp.Người phụ nữ kia cần kiệm quản gia lại là một người mẹ toàn năng, mỗi tháng Trần Minh chỉ cho cô ấy một ít phí sinh hoạt cố định nên cô ấy sẽ không có khả năng bỏ được mà gọi xe, cơ bản là dắt Trần Hạo Thần đi ngồi xe buýt.

Có chút tiền đều tiêu cho đứa con trai cưng Trần Hạo Thần với người chồng Trần Minh của cô..