Chương 11

Edit: Táo & Mướp
Tia sáng đầu tiên của bình minh chiếu vào nhà, Khúc Úy tỉnh lại trong lồng ngực Thẩm Dung Dữ, cô cứ như vậy gối trên tay anh ngủ suốt một đêm.
Sau khi nhận ra điều này, Khúc Úy bắt đầu cảm thấy xấu hổ, cô nhẹ nhàng kéo cánh tay đang đặt trên eo của Thẩm Dung Dữ ra, cô định đứng dậy thì anh lại bao bọc lấy cô, ôm cô thật chặt.
Thẩm Dung Dữ lẩm bẩm, nửa tỉnh nửa mơ nói: “Lại muốn đi đâu?”
Khúc Úy đẩy anh ra: “Hôm nay em phải đi phỏng vấn.”
Thẩm Dung Dữ không chịu buông tay, dính chặt cơ thể vào người cô, “Phỏng vấn gì chứ?”
Ý là phỏng vấn có thú vị bằng làm tình không? (đoạn này mình cũng ko hiểu lắm)
Cảm nhận được cự thú dưới người anh đang có dấu hiệu thức tỉnh, Khúc Úy xê dịch cơ thể đau nhức ra rồi đạp anh một cái thật mạnh: “Anh thành thật chút đi.”
Tối hôm qua dày vò cô thê thảm rồi.
Thẩm Dung Dữ bị đau mà mở mắt ra, muốn nổi giận nhưng nhìn cặp mắt của Khúc Úy bỗng nhiên lại thôi nóng nảy.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, dục vọng vẫn còn đó chỉ là nhìn vẻ mặt hận chết anh của cô có lẽ sẽ không để anh đạt được.
Tối hôm qua quả thực anh đã ăn sạch sành sanh cô rồi, ngẫm thấy thật cmn thoải mái.
Khóe miệng của Thẩm Dung Dữ vô thức nhếch lên, sau đó anh đưa tay ra vuốt vuốt mái tóc của Khúc Úy: “Anh đi tắm rồi đưa em đi.”
Khúc Úy vừa thay quần áo xong liền nghe thấy có người gõ cửa, dù sao cũng không phải nhà mình nên cô không thể nào tự tiện mở cửa thay anh được, vì vậy cô đi đến phòng tắm gõ cửa một cái: “Này, có người tìm anh kìa.”
Thẩm Dung Dữ lau tóc, tùy tiện nói: “Em mở cửa giúp anh đi.”
Lâm Lâm đang đứng cúi đầu trước cửa, trên tay cầm một chiếc hộp giữ nhiệt, thấy cửa mở ra liền nói: “Xin chào…em đến là để…tặng dưa chuột muối…”
Lâm Lâm không bao giờ ngờ rằng người mở cửa sẽ là Khúc Úy, đôi mắt vốn dĩ đang sáng lấp lánh nhanh chóng vụt tắt, giọng nói chuyển từ phấn khích sang lẩm bẩm, nói xong câu cuối liền im bặt, biểu cảm buồn bã.
Khúc Úy nhìn chằm chằm vào chiếc hộp giữ nhiệt trong tay cô ấy, giống như nghe thấy được tiếng con tim tan nát.
Thái độ của Lâm Lâm đối với Thẩm Dung Dữ rõ như ban ngày, Khúc Úy định nói gì đó thì Thẩm Dung Dữ quấn khăn tắm đi ra: “Ai vậy?”
Chiếc khăn tắm màu xám được quấn lỏng lẻo quanh hông, những giọt nước còn chưa được lau sạch trên cơ thể từ từ trượt theo cơ bụng xuống khu vực bí ẩn.
Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, người đàn ông còn ăn mặc kiểu này đi ra, chỉ cần không ngốc cũng có thể nghĩ được chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Lâm chớp chớp con mắt, giữ chặt chiếc hộp trong tay lùi về sau hai bước sau đó chạy về phòng rất nhanh.
Tựa như đang bắt gian vậy.

Cửa phòng 1709 đóng cạch một cái, Khúc Úy liếc Thẩm Dung Dữ một cái rồi lẩm bẩm: “Nghiệp chướng.”
——
Buổi tối như thường lệ, Khúc Úy đến quán bar Cheese hát.
Hôm nay cô không hát những bài hát thất tình nữa mà chọn một bài tựa <Tôi thích>
Khúc Úy gảy dây, chân gõ xuống sàn theo nhịp nhạc du dương, cô cất tiếng hát:
Em thích dựa vào ngực anh như thế này.
Em thích sự thiếu thời gian và mất phương hướng.
Em thích sự tự nhiên của tình yêu.
Đừng lo lắng về việc người khác nghĩ gì. (Nghe thêm tại: https://www.youtube.com/watch?v=leSYsdlI4Jw)
Cô hát nhẹ nhàng, tâm trạng cũng trở nên du dương.
Không biết có phải do may mắn hay không mà cuộc phỏng vấn buổi sáng của cô đã thành công tốt đẹp.
Nghĩ đến cô HR đáng yêu như gái 2D nói với cô: “Thứ hai tuần sau hãy đến làm việc nhé.” Ngón tay gảy dây đàn của cô càng nhẹ nhàng hơn một chút.
Hát xong câu cuối cùng, cô đứng dậy đối diện với đám người đông nghịt phía dưới gật đầu một cái.
Với khách quen ở Cheese mà nói, đây là lần đầu tiên Khúc Úy không lạnh lùng như vậy.
Khúc Úy đi xuống sân khấu, ở dưới sân khấu có một người đàn ông xa lạ đứng trong bóng tối tự như đang chờ cô.
Anh ta chạc 27 hoặc 28 tuổi, mặc một chiếc áo giản dị màu xanh nước biển, trên khuôn mặt góc cạnh đeo một cặp kính gọng vàng khí chất lãnh đạm.
Khi nhìn thấy Khúc Úy, anh ta nắm chặt tay áo rồi ho nhẹ một tiếng nói: “Xin lỗi, làm phiền cô một chút ạ, tôi thua cược với đám bạn, cô có thể cho tôi mượn guitar một chút để lên hát một bài không?”
Tâm trạng của Khúc Úy hôm nay không tệ, chưa kể anh ta tỏ ra rất chân thành, ăn nói lịch sự nên cô đưa cây đàn guitar cho người đàn ông đó.
“Cảm ơn.” Người đàn ông vui vẻ nhận lấy rồi lên sân khấu.
Khúc Úy quay lại ngồi ở quầy bar, hôm nay vẫn như cũ là Đường Nhiên pha chế.
“Còn muốn uống Long Island Ice Tea nữa không?”
Nghĩ đến lần trước đầu đau như búa bổ, Khúc Úy mỉm cười nhẹ xua tay: “Xin đầu hàng.”
Chàng trai trẻ đã ngồi trên sân khấu, nhẹ nhàng gảy dây đàn, toàn thân cậu ấy được bao phủ bởi ánh sáng, giống như ánh trăng trong trẻo, Khúc Úy thấy anh nhắm mắt lại khẽ hát:
Yêu một người có phải nên có sự ăn ý không?
Mỗi lần nhìn em tôi cứ ngỡ rằng em đã hiểu.
Bí mật mà tôi giấu đi vào mỗi buổi sớm hôm

Tôi bằng lòng đứng trong góc khuất hát bài hát bằng giọng trầm khàn.
Dù ngân cao lên cũng là vì em.
Xin hãy lắng nghe bằng trái tim, không cần phải nói gì cả.
(Bài hát: Không Cần Phải Nói – Bản dịch của Thủy Diện Phù Lam, nghe thêm tại: https://www.youtube.com/watch?v=19fD4TDBV5E)
Khúc Úy bất động hồi lâu, đàn ông có thể hát hay như vậy cũng không có nhiều.
Giọng nói của anh ấy trong trẻo nhưng hình như ẩn chứa rất nhiều tâm tư, mỗi lời anh hát đều chạm đến tận sâu đáy lòng của người khác.
Cuối bài hát là những tiếng la hét cực kỳ cường điệu từ phía khán giả, có lẽ là từ bạn bè của anh ấy.
Người đàn ông đứng dậy và khẽ mỉm cười, sau đó anh bước xuống sân khấu, đi về phía quầy bar, trong ánh sáng lờ mờ mơ hồ khiến người đàn ông trông đặc biệt dịu dàng, anh đứng yên trả lại cây đàn cho Khúc Úy.
Khúc Úy cúi đầu, nhìn bàn tay thon dài sạch sẽ của anh, cô nghĩ bàn tay này sẽ đẹp hơn khi chơi piano.
“Cảm ơn vì cây đàn guitar.”
“Không cần khách sáo, anh hát rất hay.” Khúc Úy khen từ tận đáy lòng.
Người đàn ông tròn mắt, khóe môi có hơi giương lên, “So với cô còn kém xa.”