Edit: Mướp
Sau khi trở về phòng, Khúc Úy chui ngay vào phòng tắm.
Nước ấm từ vòi sen xả xuống, Khúc Úy chà xát thật mạnh, cố gắng kỳ cọ cơ thể mình, cô muốn rửa sạch hết mùi hôi hám trên người mình…Nhưng dù cô có tắm bao nhiêu lần đi chăng nữa thì mùi hương dâm mỹ đó vẫn còn đó…
Tựa như nỗi tủi nhục không bao giờ gột rửa được.
Không hiểu vì sao, Khúc Úy chợt nghĩ đến một câu nói – ‘Cả đời khao khát được trân trọng, được đặt đúng chỗ và bảo vệ cẩn thận, tránh khỏi những cú shock, tránh khỏi những đau khổ, tránh khỏi ly biệt, tránh khỏi cảnh không nơi nương tựa.’ (Câu này được trích trong cuốn 《时有女子》của tác giả 匡匡, mình không chắc có chuyển ngữ đúng hay không, nhưng tạm vậy nhen)
Mấy năm trước, lúc mọi người vẫn còn dùng QQ, cô thường xuyên thấy người ta để câu này làm chữ ký, cô chưa bao giờ ghi nhớ, nhưng mới chỉ thấy một lần đã khắc sâu vào trong não, sau đó cô cố gắng tìm xuất xứ của câu nói này mới biết sau câu này còn một câu nữa.
Câu đó như thế này: Nhưng người hỡi, tôi luôn luôn biết rằng người đó sẽ không bao giờ đến.
Vừa lúc nãy, một giây trước khi Thẩm Dung Dữ bước ra khỏi xe, cô còn ôm một hy vọng hoang đường đối với anh, cô cứ nghĩ rằng Thẩm Dung Dữ đợi cô là bởi vì thật lòng.
Nhưng thực tế cô chỉ là một người phụ nữ ngang qua đời anh, chẳng khác những người kia là bao.
Chỉ dùng để phát tiết dục vọng mà thôi.
Cho dù cô có lạnh lùng, kiên cường đến mức nào thì suy cho cùng chỉ muốn được người khác quý trọng.
Nhưng người đó không phải là Thẩm Dung Dữ.
Sự tủi thân tích luỹ đã lâu, sự khó chịu, còn cả nỗi thất vọng nữa đều biến thành nước mắt, ban đầu chỉ là tiếng thút thít vụn vặt, thời gian trôi qua dường như cũng không ngăn được tiếng nức nở nghẹn ngào, Khúc Uý ôm bả vai của mình, ngồi xổm xuống mà khóc nấc lên.
Sáng hôm sau, bộ dạng của cô vẫn chật vật như cũ, khoé môi sưng đỏ, cổ tay vẫn còn dấu vết bị làm nhục, cũng may thời tiết đã lạnh hơn, Khúc Uý mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, dùng kem nền che đi vết đỏ ở khoé môi xong mới bước ra ngoài đi làm.
Nói là đi làm nhưng cô có cảm giác sắp bị sa thải, hôm qua cảnh tượng bốn người đối mặt quá lúng túng, là hồi ức mà cô muốn quên đi không được.
Đến công ty, Khúc Uý gõ cửa phòng Chung Từ.
Xem ra hắn vẫn bình thường không có gì khác biệt, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm vào màn hình, tay áo được xắn gọn gàng không cẩu thả chút nào, bên tay phải là một ly cà phê.
Thấy Khúc Uý đến rồi, tay Chung Từ tạm thời rời khỏi bàn phím, ánh mắt dừng trên người cô nửa giây, sau đó hắn khẽ nói: “Ngồi đi.”
Khúc Uý gật đầu, ngồi đối diện với Chung Từ.
Nhưng hai người có hơi yên lặng.
Một lúc sau, Khúc Uý mới chậm chạp lên tiếng: “Hôm qua thật sự xin lỗi anh.”
Chung Từ dựa lưng vào ghế ngồi, dùng nụ cười che đi nỗi cô đơn: “Em không cần xin lỗi tôi, đồng ý hay từ chối là lựa chọn của em, về phần hôm qua… nếu anh ta đúng là người trong lòng em thì tôi nên chúc phúc mới phải.”
Thực sự Khúc Uý không tưởng tượng được trên thế giới này có ai hiền hòa hơn Chung Từ.
“Tôi cứ tưởng hôm nay sẽ là ngày cuối của tôi ở đây.”
Chung Từ bật cười: “Tôi nào có phải người không biết rạch ròi công việc với đời sống cá nhân, hy vọng cô cũng không phải.”
“Cảm ơn anh.” Khúc Uý nói từ tận đáy lòng.
——
Sau đêm hôm ấy, Khúc Uý và Thẩm Dung Dữ không liên lạc cả một thời gian rất dài.
Mặc dù họ chỉ cách nhau một bức tường nhưng mà nếu đã muốn tránh nhau thì cũng rất dễ dàng.
Có những đêm tĩnh lặng, Khúc Uý có thể nghe thấy tiếng Thẩm Dung Dữ mở cửa bằng chìa khoá, mấy ngày này, số lần anh về nhà ngày càng nhiều, sợ là đã có niềm vui mới.
Biết đâu giống như lời anh nói, khi người đàn ông chán ngán người phụ nữ rồi sẽ vứt bỏ họ như chiếc giày rách.
…
Khúc Uý vẫn cô đơn như cũ, vẫn bận rộn như thường ngày, từ ngày nhảy việc đến nay tăng ca đã trở thành thói quen hằng ngày, thời gian đến Cheese ca hát cũng không còn cố định, nhưng nếu có thời gian rảnh thì nhất định cô sẽ đến hát, thêm một chút thu nhập cũng không phải chuyện gì xấu.
Bữa nay khi vừa bước xuống sân khấu, Đường Nhiên đẩy cho cô một ly rượu ngay lập tức.
Ly rượu có màu xanh nhạt, toả ra mùi bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái.
“Grasshopper.” Đường Nhiên cười nói, “Loại rượu này không mạnh lắm, rất thích hợp với phụ nữ.”
Khúc Uý hơi nghi hoặc một chút: “Cho tôi?”
Đường Nhiên chuyển tầm mắt nhìn về phía sau lưng Khúc Uý: “Anh chàng đó mời cô.”
Khúc Uý nhìn theo hướng đó, trong một nơi xa hoa truỵ lạc có một người đàn ông hào hoa phong nhã chăm chú nhìn cô, thấy cô quay đầu, hắn giơ ly rượu trong tay lên, khẽ mỉm cười với cô.
Thực ra trước đây Khúc Uý không nhận rượu của người lạ mời, nhưng giờ phút này cô muốn buông thả chính mình một chút.
Thẩm Dung Dữ ngả ngớn phóng túng, chơi đùa cuộc đời, vì sao cô không thể?
Bao năm qua cô cẩn thận từng li từng tí, bước từng bước khó khăn nhưng cuộc sống không hề hỗn loạn.
Khúc Úy nâng ly với người đàn ông xa lạ, cô không hề chớp mắt cứ vậy mà nhẹ nhàng nhấp một ngụm chất lỏng màu xanh nhạt.
Cô sẽ không biết được, trong bóng tối mờ ảo, ảnh mắt và động tác của cô hấp dẫn đến cỡ nào…
Người đàn ông như nhận được sự cổ vũ, cầm ly rượu đi đến quầy bar.
Anh ta chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh Khúc Úy, không hề ồn ào.
“Anh đã từng nghe câu men rượu khiến người nhút nhát trở nên táo bạo bao giờ chưa?” Khúc Úy bỗng dưng lên tiếng.
Người đàn ông lạ khẽ bật cười một tiếng: “Cô đang nói tôi ư?”
Khúc Úy nhìn chằm chằm vào ly cocktail, dường như đang lẩm bẩm: “Tôi nói bản thân tôi.”
Mỗi lần ngồi đây, Khúc Úy lại nhớ đến ly Long Island Iced Tea đó, cô nghĩ, nếu không có ly rượu đó thì ngày đó cô có đến gõ cửa nhà Thẩm Dung Dữ không.
“Trông cô không giống người nhút nhát.”
Khúc Úy cười nhạt không trả lời.
Khi ly rượu đã chạm đáy, cô nói với Đường Nhiên: “Thêm một ly nữa.”
Đường Nhiên phát hiện hôm nay tâm trạng Khúc Úy không tốt, nhưng Grasshopper uống vào không dễ say nên hắn lại pha thêm một ly cho Khúc Úy.
Cả buổi tối Khúc Úy im lặng uống rượu cùng một người đàn ông lạ lẫm.
Cũng không biết uống đến ly thứ bao nhiêu, Khúc Úy nhảy xuống ghế cao và nói: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
“Xin cứ tự nhiên.”
Đã gần nửa đêm, là thời khắc vô cùng ái muội.
Người đàn ông đang ngồi uống rượu trong quán bar im lặng ngẩng đầu nhìn quanh sau khi Khúc Úy rời đi, thấy không có ai chú ý đến mình, đột nhiên anh ta mỉm cười kỳ quái.
Sau đó hắn cẩn thận lấy từ trong túi quần ra một gói thuốc bột, hắn đổ vào lòng bàn tay rồi sau đó búng nhẹ vào ly rượu của Khúc Úy…
Thuốc bột được nghiền rất nhịn, sau khi rắc vào ly rượu liền tan ra thậm chí còn không để lại dấu vết nào.
Người đàn ông nhếch môi đắc ý, bắt đầu tưởng tượng về đêm xuân hôm nay, tuy nhiên một giây sau lại thấy ly rượu kia đột ngột bị một bàn tay che lại, ngón tay người đó trắng nõn thon dài nhưng rõ ràng không phải bàn tay của phụ nữ.
Hắn hoảng hốt quay đầu, đập vào mắt là thân hình một người đàn ông trẻ cao gầy, lúc này anh đang hất cằm nhìn hắn.
Hắn hoảng loạn mất mấy giây.
Người đàn ông trẻ tuổi nâng ly rượu lên cao rồi từ từ thả tay ra, giống như hình ảnh tua chậm ở trong phim, chiếc y đế cao rơi thẳng xuống đất, chất lỏng màu xanh hòa với những mảnh thủy tinh văng tung tóe, cùng lúc đó phát ra một âm thanh cực kỳ chói tai và gay gắt.
Hắn hoảng sợ cực kỳ, vẫn cố trấn định quát lại anh: “Anh làm cái quái gì vậy?”
Thẩm Dung Dữ tiến lên hai bước, thô bạo nắm chặt cổ áo của người đàn ông kia: “Tôi cũng muốn hỏi anh đang muốn làm gì đó.”
Người đàn ông lạ lẫm giảo biện: “Tôi chẳng làm gì cả! Anh buông tôi ra!”
“Có cần tôi lấy mẫu vật sau đó gửi đến đồn cảnh sát để điều tra không?” Thẩm Dung Dữ nhẹ nhàng nói, nhưng trong giọng nói đầy ác ý.
“Không…không cần…” Trong rượu bị hắn bỏ thêm thuốc, chuyện này không thể chối cãi được.
“Anh trai à, anh giơ cao đánh khẽ…Tôi đảm bảo sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây nữa…” Người đàn ông lạ nơm nớp lo sợ mà cầu xin tha thứ.
Thẩm Dung Dữ lạnh lùng nhìn hắn, sau đó đẩy hắn một cái, người đàn ông kia lảo đảo ngã lăn xuống đất.
“Ai…” Bị đẩy ngã một cái, người đàn ông hít vào một ngụm khí lạnh, những mảnh thủy tinh găm vào lòng bàn tay của anh ta, mảnh thủy tinh vỡ lấp lánh găm vào trong thịt, trong nháy mắt một dòng máu đỏ thắm chảy ra.
“Biến lẹ đi.” Giọng điệu của Thẩm Dung Dữ lạnh lẽo, gần như không nhìn thấy cảnh tượng thủy tinh lẫn máu hòa trộn với nhau.
Nếu là lúc trước, anh tuyệt nhiên sẽ không dễ tha thứ cho loại rác rưởi này, đánh hắn nửa sống nửa chết là vẫn còn may cho hắn chán, nhưng hôm nay anh không muốn làm lớn chuyện, anh không muốn Khúc Úy biết anh ở đây.
Người đàn ông kia cũng không quan tâm tay chảy đầy máu, lảo đảo nghiêng ngả bò dậy, sau đó bỏ chạy như sắp tè ra quần.
Thẩm Dung Dữ chợt quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Đường Nhiên đứng sau quầy bar với đôi mắt đỏ rực.
Đường Nhiên bị ánh mắt của anh dọa sợ, hắn sửng sốt trong giây lát sau đó nhìn thấy đối phương rút một tờ tiền trong túi ra đập lên bàn, anh bình tĩnh nói: “Đừng nói với cô ấy rằng nhìn thấy tôi ở đây.”