Edit: Mướp
Sáng sớm hôm sau, Khúc Úy bất ngờ gặp Thẩm Dung Dữ trong thang máy.
Thẩm Dung Dữ đứng thẳng trước cửa thang máy, anh đứng đó sừng sững như một ngọn núi, chiều cao đủ để đè bẹp quần chúng đang đứng bên ngoài thang máy.
Chỉ là khi nhìn thấy cô anh cũng không có biểu cảm đặc biệt nào khác, tựa như không hề nhìn thấy cô. Thấy Thẩm Dung Dữ như thế này, tất nhiên Khúc Úy cũng không mặt dày mà mở miệng nói chuyện với anh.
Bầu không khí im lặng có hơi lúng túng.
Buổi sáng là giờ cao điểm, thang máy mãi không đi xuống tầng, điện thoại của Khúc Úy chợt vang lên.
Là một số lạ gọi tới.
Khúc Úy nhấc lên nghe, bên kia đối phương dùng giọng điệu máy móc chuẩn mực hỏi: “Đây có phải số điện thoại của cô Khúc Úy không ạ?”
“Đúng vậy, xin hỏi cô là?” Khúc Úy vô thức nhìn Thẩm Dung Dữ một cái, sau đó đi đến một góc giảm âm lượng xuống nói chuyện.
“Xin chào cô Khúc, đây là quầy lễ tân của khách sạn Era, một người đàn ông tên Khúc Gia cho tôi số liên lạc của cô, vì anh Khúc ở chỗ chúng tôi nợ một tuần tiền phòng rồi và anh ấy yêu cầu tôi liên hệ với cô để thanh toán tiền phòng thay anh ấy.”
Khúc Úy nghe xong những gì lễ tân nói, cảm thấy cực kỳ tức giận, Khúc Gia coi cô là cái cây ATM di động đấy à? Là loại cung cấp vô tận dùng mãi không hết?
“Đây là chuyện của anh ta, anh ta thiếu nợ tiền phòng thì mấy người cứ báo cảnh sát xử lý, và nhờ cô nói với anh ta là tôi sẽ không đi.” Khúc Úy lạnh lùng trả lời, sau đó dứt khoát cúp điện thoại.
Cô thực sự chán ngấy việc đi sau lưng trả nợ cho Khúc Gia rồi.
Cúp điện thoại xong thì thang máy vừa dừng, buổi sáng có rất nhiều người đi làm, sảnh chờ cũng đã cực kỳ chật chội, Thẩm Dung Dữ lên thang máy trước, khi Khúc Úy bước vào thì thang báo quá tải.
Khúc Úy liếc nhìn Thẩm Dung Dữ một cái, ý nghĩa ẩn giấu trong ánh mắt đó có lẽ là anh không đi làm thì nhường tôi đi, tôi đang gấp, nhưng anh vẫn mảy may đứng đó như không hề phát hiện.
Trong thang máy đã có người bắt đầu mất kiên nhẫn: “Người cuối cùng có thể ra ngoài được không, đừng làm tất cả mọi người mất thời gian nữa.”
Những người khác nhao nhao phụ họa: “Đúng vậy!”
Nhìn cảnh tượng này, Khúc Úy chỉ có thể hậm hực bước ra khỏi thang máy, trước khi thang đóng cửa, cô oán hận nhìn Thẩm Dung Dữ nhưng anh vẫn không chớp mắt như cũ.
Trong lúc chờ thang máy tiếp theo, điện thoại lại vang lên, Khúc Úy dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể đoán ra được người gọi chắc chắn là Trần Phương Du.
Khúc Gia giỏi nhất là dùng Trần Phương Du làm vũ khí.
Nhìn thoáng qua tên người gọi, quả nhiên, để phòng ngừa bà ấy một khóc hai nháo, Khúc Úy dứt khoát cúp máy luôn.
Nhưng Trần Phương Du có một nghị lực kinh người, gọi hơn chục cuộc cho cô, Khúc Úy có lý do để tin rằng nếu hôm nay cô không nghe máy thì ngày nào Trần Phương Du cũng gọi đến làm phiền cô, Khúc Úy bực bội đến mức không còn cách nào khác ngoài nhận cuộc gọi.
“Mẹ, con biết mẹ muốn nói cái gì, nhưng thật sự con không có thời gian cũng không có tiền để đi giúp Khúc Gia xử lý mấy chuyện lộn xộn đó, con có công việc của con, con còn muốn sống một cuộc sống của người bình thường cho nên xin mẹ đừng nói gì cả.” Khúc Úy lên tiếng trước.
Trần Phương Du hiếm khi thấy con gái mình nói mạnh mẽ như vậy, trong nhất thời có hơi bàng hoàng, một lúc lâu sau mới ảo não lên tiếng: “Úy Úy, nói thế nào thì nó cũng là anh trai con, con không giúp thì ai giúp?”
“Mẹ, con tình nguyện không có người anh này.”
Trần Phương Du gấp gáp: “Con tình nguyện không có anh trai, có phải ngay cả mẹ cũng không cần luôn? Anh trai con mà bị bắt vào đồn thì nó sẽ có tiền án, sau này nó biết phải làm sao?”
“Đủ rồi mẹ.” Khúc Úy bất đắc dĩ, “Mẹ thương con trai của mẹ như vậy thì gửi tiền cho anh ta đi, cần gì ép buộc con.”
Trần Phương Du do dự: “Mẹ…Mấy hôm trước mẹ gửi cho nó năm ngàn tệ rồi, con biết rõ mẹ không dư dả gì…Úy Úy mẹ biết trong lòng con oán hận nhưng mà mẹ xin con giúp nó một lần đi, dù thế nào cũng không được để nó bị bắt vào đồn cảnh sát.”
Khúc Úy: “…”
Lúc Khúc Úy đến khách sạn Era, Khúc Gia đang ngồi ôm ấp cô gái trên ghế sô pha mà ngày đó cô gặp ở tiệm lẩu, nhìn chẳng giống một con nợ.
Thấy cô đến rồi, Khúc Gia hững hờ nhìn cô một cái: “Giờ đủ lông đủ cánh rồi, bà già mà không gọi chắc cũng không gọi nổi mày nhỉ.”
Khúc Úy không thèm nói nhảm với hắn, chất vấn ngay lập tức: “Rốt cuộc anh có định đi tìm việc hay không, nếu không muốn tìm thì biến về nhà dùm đi.”
Khúc Gia vuốt ve cái eo mảnh khảnh của cô gái đang nằm trong ngực, nhướng mày nói: “Mày không cần lo cho tao nhiều thế, trả tiền thuê phòng trước đi.”
Thực ra Khúc Gia cũng thừa hưởng gen trội của bố mẹ, ngoại hình sáng láng, đẹp trai, vóc dáng cao ráo, rất nổi bật giữa đám đông nhưng Khúc Úy nhìn khuôn mặt giống hệt mình kia thì lại cảm thấy ghê tởm.
Anh trai cô chỉ là một tên vô lại.
“Khúc Gia, tôi không phải ATM của anh, trừ khi anh hứa với tôi về sau không tiếp tục quấy rối tôi nữa thì đừng hòng tôi trả thay.”
“Được, mày không trả đúng không, vậy tao đi tìm cái thằng oắt lái chiếc Land Rover kia, chắc hẳn mày ngủ với nó rồi đúng không? Ngủ rồi thì lấy chút tiền chắc không quá đáng đâu nhỉ?”
Khúc Úy tức hộc máu: “Anh…Khúc Gia, anh có còn liêm sỉ hay không?”
“Không quá đáng.” Một giọng nói lười nhác lên tiếng.
Khúc Úy quay đầu lại thì trông thấy Thẩm Dung Dữ đứng ngoài cửa, anh đứng ngược sáng nên cô không nhìn thấy rõ biểu cảm, nhưng Khúc Úy biết rõ lúc này chắc chắn anh đang cười, một nụ cười bất cần nhưng mang theo chút tức giận.
Mặc dù có hơi không thích hợp nhưng giờ phút này trong lòng Khúc Úy đột nhiên sinh ra cảm giác an tâm.
Dù cô không biết vì sao anh lại đến.
Thẩm Dung Dữ sải bước, đi đến lễ tân và đặt một chiếc thẻ lên quầy: “Quẹt đi.”
Khúc Úy liền vội vàng tiến lên cướp lấy tấm thẻ đó: “Anh tới làm gì?”
Thẩm Dung Dữ nhếch môi: “Đến cứu em ra khỏi nước sôi lửa bỏng.”
Anh nói xong lại rút tấm thẻ kia ra đưa cho lễ tân: “Đây, quẹt đi.”
Cô lễ tân vui vẻ quẹt thẻ trên máy pos: “Thưa anh, tổng cộng là 3276 tệ, phiền anh xác nhận và nhập mật khẩu.”
Thẩm Dung Dữ không thèm xác nhận số tiền mà nhập mật khẩu vào luôn.
Sau khi ký xong, anh cầm tờ giấy trên quầy lên viết rõ ràng số điện thoại của mình vào, sau đó kẹp mảnh giấy bằng ngón tay mảnh khảnh của mình đưa cho Khúc Gia: “Lần sau cần tiền thì tìm tôi.”
Khúc Úy thực sự không thể tin được: “Thẩm Dung Dữ, anh bị điên à, anh ta chính là quỷ hút máu đó!”
Cả nhà họ đều là quỷ hút máu, là cái hố lấp mãi không đầy, chỉ cần là người tỉnh táo sẽ tránh xa cả 8 kiếp, vậy mà Thẩm Dung Dữ lại đâm đầu vào, anh không phải bị điên thì bị gì được?
Khúc Gia coi như không thấy Khúc Úy phát điên, mừng rỡ như điên đến quầy lễ tân nhận lấy tờ giấy đó, vẻ mặt mừng rỡ như trúng giải độc đắc.
Cô nàng đi theo Khúc Gia rụt rè nhìn số điện thoại trên tờ giấy.