Edit: Mướp
Khúc Úy không muốn nói chuyện nữa, mấy ngày gần đây ngày nào cũng xảy ra chuyện khiến cô thấy mệt mỏi, cô quay người và im lặng bước ra khỏi cửa.
Vì Thẩm Dung Dữ đã thích làm chúa cứu thế thì cứ để anh làm là đủ.
Nhưng cô còn chưa đi bao xa, Thẩm Dung Dữ đã nhanh chóng đuổi theo cô từ phía sau, anh nắm lấy cổ tay cô, mặt lo lắng hỏi: “Rốt cuộc em muốn anh làm như thế nào mới có thể vui vẻ?”
Khúc Úy giống như nghe được chuyện hài, cô quay đầu lại cười ruồi nhìn anh: “Anh cảm thấy tôi có nên vui vẻ không? Đúng, anh thì thoải mái rồi, anh muốn đối xử với tôi thế nào thì đối xử, chơi đủ rồi là vứt bỏ không cần lý do, nhưng bây giờ sao thế, tình yêu mới chơi không đủ vui à? Nếu không sao lại chạy đến đây làm chúa cứu thế?”
Khúc Úy dừng một chút lại nói: “Có phải anh nghĩ anh bố thí cho tôi thì tôi nên biết ơn với anh?”
“Ý anh không phải như vậy, anh không muốn hắn lại đến quấy rầy em.”
Cô quá mệt mỏi, dù anh có ý gì thì cô cũng không muốn dây dưa nữa. Mặc dù trong lòng cô có chút cay đắng và miễn cưỡng, nhưng ai bảo bọn họ ngay từ đầu họ đã sai rồi?
“Thẩm Dung Dữ, anh ta có quấy rầy tôi thì liên quan gì tới anh, anh ta là anh trai tôi, mà anh thì chẳng là gì với tôi cả.”
Lúc cô nói lời này, vẻ mặt quyết đoán mà xa cách, giống như bọn họ chưa từng có bất cứ quan hệ nào.
Thẩm Dung Dữ chán nản ôm trán: “Có phải em vẫn giận chuyện đêm đó không, anh có thể giải thích tất cả với em.”
Anh vốn ngạo mạn từ trong xương, từ trước đến giờ anh chưa từng quan tâm đến ai khác.
Nhưng chỉ có Khúc Úy, mỗi lần đều khiến anh phải đè bẹp tự tôn của mình xuống, vì cô đối xử với anh lạnh lùng như kiểu sao cũng được nên họ vẫn chưa thể ở bên nhau.
Lúc đầu, Thẩm Dung Dữ tưởng rằng anh có thể buông tay nhưng trên thực tế dù một giây trôi qua anh cũng không buông bỏ được, kể từ khi Khúc Úy rời đi, anh luôn đến Cheese mỗi đêm, ngồi trong góc tối nhất và khó thấy nhất để chờ cô. Anh chỉ dám nhìn cô như vậy bởi vì anh biết rõ tính khí của Khúc Úy, nếu những chuyện như vậy cứ lặp đi lặp lại cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Mà anh cũng không hạ lòng tự trọng của mình mãi xuống được.
Cho đến sáng nay, anh nghe được cuộc điện thoại đó.
Tuy Khúc Úy tránh mặt anh, nhưng anh không bị ngu, chỉ vài từ thôi anh cũng biết được thằng anh rác rưởi của Khúc Úy lại làm phiền cô, anh không thể bỏ mặc cô đi một mình nên đi theo.
Khoảnh khắc gặp cô, cuối cùng Thẩm Dung Dữ cũng nghĩ thông suốt, tự tôn tự tiếc gì cũng không quan trọng bằng sự tha thứ của cô.
Nhưng mà ——
“Thẩm Dung Dữ, tôi không cần lời xin lỗi của anh, nếu được thì tôi hy vọng anh biến khỏi cuộc đời tôi mãi mãi, tôi và anh không giống nhau, dù tôi nỗ lực bao nhiêu thì cũng chẳng bằng một góc của anh cho nên tôi không muốn dây dưa với anh, tiền tôi sẽ trả lại cho anh, nhà của anh…tôi cũng sẽ không tiếp tục ở lại nữa.”
Khúc Úy nói xong liền gạt tay anh ra.
“Chúng ta cứ sống tốt cuộc đời của mỗi người đi.” Cô từ tốn nói.
Thẩm Dung Dữ nhìn chằm chằm vào cặp mắt đen láy bình tĩnh kia, cảm giác trong lòng bắt đầu từ từ sụp đổ đang lan dần đến trái tim…
——
Khi một người đàn ông thất tình, anh ta sẽ uống rượu giải sầu hoặc rủ anh em của mình uống cùng.
Vài ngày sau, lúc Trần Dương gặp lại Thẩm Dung Dữ thì hắn gần như không thể nhận ra được bạn mình, trước đây dù cho Thẩm Dung Dữ có tùy tiện đến cỡ nào thì nói chung vẫn chú ý đến vẻ ngoài, nhưng hôm nay…
Nếu không phải hai người thân nhau từ tấm bé thì hắn thật sự muốn hỏi xem thằng già râu ria xồm xoàm, trên người chỉ mặc đại chiếc quần cộc lôi thôi này rốt cuộc là người nào.
Hắn cười một lúc lâu rồi mới đứng thẳng lên trêu chọc: “Úi, sao mà trở nên tiều tụy thế này?”
Thẩm Dung Dữ vô cảm: “Vì một người phụ nữ rất khó giải quyết.”
Có lẽ Khúc Úy biết rõ anh sẽ đi theo cô nên gần đây biến thành một con lươn nhỏ, ngay cả bóng dáng của cô mà anh còn không nhìn thấy chứ nói gì đến việc cầu xin cô tha thứ.
Trần Dương nhiều chuyện hỏi: “Ố là la, thật sự vì một người phụ nữ à, kể tao nghe chút đi xem chuyện gì nào?”
Đàn ông vốn không giỏi nói chuyện, anh nói ngắn gọn vấn đề giữa anh và Khúc Úy cho bạn nghe, nhưng khi nhắc lại, một người đàn ông như anh lại cảm thấy đau lòng.
Quai hàm của Trần Dương như muốn rơi xuống: “Vl, để ý người ta thật à?”
Thẩm Dung Dữ ôm cốc bia, vẻ mặt tuyệt vọng nói: “Mày nói xem?”
“Xưa thấy mày cưa gái điêu luyện thế mà không ngờ đấy, chậc chậc, hóa ra cũng chỉ biết làm màu thế thôi.”
Thẩm Dung Dữ bực bội với dáng vẻ đắc ý của Trần Dương, mặt mày hầm hầm nói: “Mày không nói được gì tử tế thì câm mồm đi.”
Trần Dương trợn mắt: “Bình tĩnh chút đi được không?” Hắn nói: “Xời, phụ nữ ấy mà…luôn cần được dỗ dành…”
Trần Dương nheo mắt, ghé sát vào tai Thẩm Dung Dữ, chuẩn bị truyền bí quyết thao túng tâm lý phụ nữ cho anh.
Từ trước đến nay Thẩm Dung Dữ chưa bao giờ thì thầm với đàn ông bao giờ, tiếng hít thở phả vào tai khiến anh nổi hết cả da gà, anh tức giận lùi ra xa, sau đó đập vào trán Trần Dương: “Nói thì nói thôi sao phải dựa gần giống gay vl.”
“Fuck, tao có gay cũng đéo tìm mày nhé, không nghe thì thôi, cho mày đau lòng chết đi.”
Khóe miệng Thẩm Dung Dữ khẽ giật giật, anh im lặng một lúc lâu.
…
Qua một hồi lâu, Trần Dương lảng sang chuyện khác, Thẩm Dung Dữ vẫn giữ thái độ im lặng là vàng.
Trần Dương quả thực chịu không nổi: “Hồn vía mày bay đi đâu rồi?”
Biểu cảm của Thẩm Dung Dữ mất tự nhiên hỏi hắn: “Nãy mày mới nói gì?”
Trần Dương: “…”