Edit: Mướp
Đêm dài đằng đẵng, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào căn phòng.
Thẩm Dung Dữ và Khúc Úy an ổn một góc ở trên giường. Cả hai đều biết đối phương chưa ngủ nhưng lại ăn ý đều không nói chuyện.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Dung Dữ xoay người ngồi dậy, sau đó tựa vào đầu giường châm một điếu thuốc rít vài hơi.
Ở trong ấn tượng của Khúc Úy hình như chưa bao giờ cô thấy anh hút thuốc.
Người bên cạnh tâm trạng nôn nóng, ít nhiều gì Khúc Úy cũng bị ảnh hưởng đôi chút, cô không cảm thấy buồn ngủ nên đứng dậy lướt qua Thẩm Dung Dữ, cô lấy một điếu thuốc từ bao thuốc lá trên tủ đầu giường ra.
Thẩm Dung Dữ im lặng nhìn chằm chằm Khúc Úy.
Chiếc chăn tuột từ vai cô rơi xuống, lộ ra cần cổ thon dài như thiên nga, thay vì tìm bật lửa, cô nghiêng người mượn tàn lửa trên điếu thuốc anh đang hút mà châm điếu thuốc của mình.
Một lúc sau, cả căn phòng tăm tối phủ đầy khói thuốc.
“Muốn tâm sự không?” Cô dựa vào đầu giường nói.
Thẩm Dung Dữ từ chối cho ý kiến, “Em có nhớ lần đầu anh trai em tới tìm không, em bảo anh không nên hỏi nhiều, lúc đó anh rất hiểu em bởi vì anh cũng không thích nhắc đến chuyện gia đình.”
Khúc Úy mở to mắt: “Cho nên anh cũng hy vọng em không nên hỏi nhiều sao?”
Thẩm Dung Dữ lắc đầu trong bóng đêm, thật lâu sau mới lên tiếng: “Nếu thế thì hôm nay anh chẳng cần dẫn em đi.”
Khúc Úy im lặng hút thuốc, đợi câu tiếp theo của anh.
“Nói trắng ra thì cũng không có gì mới mẻ,” Thẩm Dung Dữ cười trào phúng: “Vợ của bố anh không phải là mẹ anh.”
Khúc Úy không kinh ngạc, như anh nói, chuyện này thực sự không có gì là mới mẻ.
“Khi còn bé, có một lần anh đến tiệm tạp hóa mua đồ với mẹ thì nhìn thấy người ta tuyển nhân viên làm thêm, anh mới hỏi mẹ làm thêm nghĩa là gì, bà ấy nghĩ nửa ngày mới giải thích cho anh biết là sử dụng thời gian rảnh rỗi của mình để xử lý công việc thứ hai, không cần phải làm trong đây cả ngày. Lúc đó anh không hiểu lắm chỉ hỏi lại: ‘Vậy có phải bố cũng đang làm thêm công việc thứ hai hay không?’.”
Dường như anh đang chìm trong ký ức, đôi mắt nhìn chằm chằm vào những đồ vật được ánh trăng chiếu sáng, ánh mắt anh dần mờ ảo và trở nên xa xăm.
“Lúc nhỏ anh không biết giữ miệng, không biết đã làm bà ấy tổn thương bao nhiêu lần, bà ấy là một người mềm yếu lại cam chịu, mỗi lần anh nói sai thì bà ấy thường im lặng, đuôi mắt và lông mày đều toát ra một biểu cảm…làm anh rất khó chịu, sau đó lớn hơn một chút, anh dần hiểu bà ấy hơn, muốn đối xử với bà ấy tốt hơn chút thì tiếc là không còn cơ hội nữa.”
Khúc Úy nghe vậy thì dừng động tác lại, chần chờ hỏi: “Bà ấy…”
“Chết rồi.” Thẩm Dung Dữ nói nhẹ như bay, “Chết từ mười năm trước, vì căn bệnh giống bố anh.”
Giọng điệu của anh vô cảm, kể sơ lược dăm ba câu.
Đời người không như ý tám – chín phần, mà để có thể kể về điều đó với người khác thì cũng chỉ được một – hai phần.
Trong cuộc đời mỗi người thì họ là nhân vật chính độc nhất vô nhị, những điều này đối với Thẩm Dung Dữ chắc chắn vô cùng khó quên, nhưng cũng chỉ nói ra được bằng một hai câu đơn giản.
“Có phải em rất coi thường anh?” Anh chợt hỏi.
Khúc Úy cười khổ: “Gia đình em như thế kia thì lấy đâu ra tư cách coi thường anh?” Cô trấn an nói: “Thực ra trước kia em cũng từng oán hận tại sao em không có được một gia đình bình thường, vì sao mọi người đều sống tốt chỉ có mình em đau khổ. Nhưng sau đó em nhận ra rằng đời người có rất nhiều sự lựa chọn, chỉ có xuất thân là không thể, cho nên anh đừng đi ngược lại chính mình.”
“Vận mệnh đã như thế thì bản thân nên học cách buông tha chính mình.”
Thẩm Dung Dữ thầm nhẩm lại câu này trong lòng, trầm tư nói: “Em thông thấu hơn anh tưởng.”
Khúc Úy nhả ra một vòng khói xinh đẹp: “Nhưng anh lại may mắn hơn em, ít nhất thì bố anh rất yêu anh.”
Cô nhớ tới nụ cười từ ái của Thẩm Trí Viễn, có thể ông ấy không phải là người đàn ông tốt nhưng chắc chắn là người cha tốt.
“Thực ra bố đối xử với em cũng tốt…tiếc là ông ấy qua đời sớm, sau khi ông ấy qua đời thì mẹ em trở nên…rất hoảng loạn, bà ấy coi Khúc Gia như niềm hy vọng duy nhất của mình.”
“Nhưng anh cũng thấy đấy, Khúc Gia cơ bản là một thằng ngu không chịu nổi.”
Nói đến đây, Khúc Úy chợt nở một nụ cười lạnh lùng: “Có đôi khi em có những suy nghĩ ác độc, em cực kỳ muốn biết nếu một ngày nào đó Khúc Gia – niềm hy vọng của bà ấy mất đi thì bà ấy sẽ như thế nào, có hối hận hay không…”
Có hối hận rằng đã luôn khinh thường cô không?
Những năm qua, nếu như Trần Phương Du tỏ ra quan tâm cô một chút thì Khúc Úy sẽ cảm kích bà, sẽ không chán chường như Khúc Gia.
Cô sẽ làm việc chăm chỉ để sống, để kiếm tiền, cam tâm tình nguyện đưa hết những thứ tốt đẹp cho Trần Phương Du.
Tiếc là cô chưa bao giờ có được.
Lúc Khúc Úy nói những lời này, giọng điệu có hơi lạnh lẽo nhưng Thẩm Dung Dữ lại cảm nhận rõ ràng được sự yếu đuối của cô.
Anh dập điếu thuốc trong tay, quay người cướp lấy điếu thuốc của Khúc Úy rồi vo chúng lại thành một cục.
Sau đó anh nhìn vào mắt cô chân thành nói: “Dù người khác có nói như thế nào thì sau này anh sẽ luôn ở bên em.”