Edit: Mướp
Câu nói ấy khiến cho trái tim Khúc Uý rung động, thực ra cô đã từng tự vấn vì sao hết lần này đến lần khác đều là Thẩm Dung Dữ.
Lý do bọn họ bắt đầu quá mức buồn cười và cả quá trình cũng không thể coi là đẹp đẽ gì.
Thậm chí cô còn chưa bao giờ nghĩ đến việc bọn họ có tương lai hay không, nhưng giờ phút này, trái tim cô và Thẩm Dung Dữ như thể không tự chủ được mà vô tình vướng vào nhau.
Bọn họ dần trở nên không thể tách rời.
Anh đã gây ấn tượng với cô như thế nào?
Có lẽ là do anh trơ trẽn theo đuổi cô, cũng có lẽ là bởi vì ở trước mặt anh thì cô mới có thể làm chính mình.
Đúng, khi ở bên Thẩm Dung Dữ, Khúc Úy không cần phải ngụy trang bản thân thành một người tốt đẹp, ngay cả chuyện gia đình khó nói nhất cô cũng có thể thổ lộ với anh mà không có chút áp lực nào.
Và anh cũng sẽ không bao giờ coi thường cô vì điều này.
Cô từ lạnh lùng đề phòng đến chia sẻ nỗi lo lắng của mình với anh ngày hôm nay, trong quá trình đó, tinh thần của cô đã trải qua phức tạp như thế nào có lẽ chỉ có bản thân cô mới biết rõ nhất.
Chưa bao giờ cô cảm thấy an tâm như vậy.
Khúc Úy cuộn tròn trong lòng anh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Núi có đỉnh, biển có bờ.
Đường dài mấy cũng sẽ có bước ngoặt.
Dư vị đắng chát, khổ tận cam lai.
Anh và cô chính là như thế.
…
Cuối tuần nhanh chóng trôi qua.
Sáng sớm thứ hai, Thẩm Dung Dữ dậy sớm hơn Khúc Úy. Khi Khúc Úy mở mắt thì đã trông thấy anh đang đứng trước gương sửa sang lại ống tay áo.
Không biết hôm nay là ngày gì mà Thẩm Dung Dữ lần đầu tiên mặc vest, dáng người anh cao, vai rộng, chân dài, bộ vest màu xám được cắt may khéo léo trông rất hợp với anh.
Khúc Úy không có tiền đồ nhìn anh chằm chằm, cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
“Anh…Sao lại mặc như thế này?”
Thẩm Dung Dữ quay lại nhìn thấy ánh mắt kinh diễm của Khúc Úy thì bắt đầu đắc ý: “Có phải anh cực kỳ đẹp trai đúng không?”
Chậc, im lặng vẫn là điều kiện tiên quyết.
Khúc Úy ném một chiếc gối vào anh: “Xấu muốn chết, đồ tự luyến.”
Thẩm Dung Dữ linh hoạt lách mình, tránh chiếc gối đang bay tới, sau đó mặt mày kiêu ngạo: “Được rồi, em có biết có biết bao cô khóc lóc đòi gả cho anh không?”
“Ồ, thế anh đi mà tìm người khác đi.”
Thẩm Dung Dữ lập tức xụ mặt: “Em không thể nể mặt anh một chút được sao?”
“Rốt cuộc là anh định làm gì?” Khúc Úy hơi mất kiên nhẫn.
“Đưa em đi làm, sau đó đi giải quyết một số công việc.”
“Về phần là chuyện gì thì khi nào có cơ hội sẽ nói cho em biết.” Anh thần thần bí bí chỉ nói nhiêu đó rồi làm nũng với Khúc Úy đòi cô thắt cà vạt cho.
Loại chuyện đeo cà vạt này không hiểu sao khiến cho người ta cảm giác rất thân mật…
Vậy nên thực ra trước đây Khúc Úy chưa từng thắt cà vạt cho ai, cô cầm chiếc cà vạt màu xanh nước biển ở trên cổ áo của Thẩm Dung Dữ hồi lâu vẫn chưa biết cách thắt thế nào.
Dù bận nhưng Thẩm Dung Dữ vẫn ung dung đứng đó, nhìn dáng vẻ quẫn bách của Khúc Úy, anh nhếch môi cười rồi nói: “Không biết thắt cà vạt sau này cưới rồi ai thắt cho anh?”
Vốn Khúc Úy đã đủ quýnh quáng rồi, nhưng nghe giọng điệu của anh thì lập tức bực mình, cô ném cà vạt vào trong ngực anh và nói: “Vậy anh đi mà tìm người biết thắt cà vạt đi.”
Nói xong liền quay người định rời đi.
Thẩm Dung Dữ sao có thể bỏ mặc cô rời khỏi, cánh tay anh choàng qua vòng eo thon gọn, nhẹ nhàng kéo Khúc Úy vào trong ngực.
“Những lời vừa rồi anh có thể ngầm cho rằng em đồng ý cưới anh không?”
Chóp mũi của Thẩm Dung Dữ chạm vào chóp mũi của cô, dịu dàng ái muội lên tiếng.
Đôi mắt của anh hơi ranh mãnh nhưng lại không che giấu được sự nghiêm túc trong giọng nói.
Gò má Khúc Úy ửng hồng.
Cô dùng cả hai tay đẩy lồng ngực rắn chắc của anh xa ra, bối rối nói: “Ngoại hình xấu hoắc mà cứ tự cho là đẹp.”
“Được, được, được, anh xấu còn em đẹp, em đẹp nhất.”
Thẩm Dung Dữ cười và hôn lên môi Khúc Úy.
Nụ hôn của anh có chút điên cuồng, chiếc lưỡi linh hoạt của anh điên cuồng khuấy đảo trong miệng cô, giống như không khí giữa trời và đất trong nhất thời trở nên mỏng manh vô cùng, đến mức Khúc Úy không thể thở nổi.
Cô sợ nếu cứ tiếp tục thì bọn họ sẽ lại lăn giường tiếp quá, thế là trước lúc bị ngạt thở, cô dùng hết sức bình sinh đẩy Thẩm Dung Dữ ra, gương mặt của cả hai người đều phiếm hồng, thở không ra hơi.
Khúc Úy mấp máy môi: “Em sẽ bị trễ mất.”
Thẩm Dung Dữ cười nhẹ một tiếng: “Vậy đi thôi.”
Tuy nhiên, điều kiện giao thông vào giờ cao điểm sáng thứ hai vô cùng tồi tệ nên Khúc Úy vẫn đến muộn.
Trước khi xe dừng hẳn ở trước cổng công ty, Khúc Úy đã mở cửa bên ghế phụ ra chuẩn bị xuống xe.
Kết quả một chân vừa chạm đất đã bị Thẩm Dung Dữ kéo mạnh trở về.
“Sao vậy?” Khúc Úy vội vàng nói.
Ánh nắng sớm mai chiếu vào mặt anh, khiến vẻ mặt anh trông vô cùng dịu dàng.
“Úy Úy, cuối tuần này chúng mình đi hẹn hò đi.”
————————
Núi có đỉnh, biển có bờ.
Đường dài mấy cũng sẽ có bước ngoặt.
Dư vị đắng chát, khổ tận cam lai.
—————— trích từ Sự An Bài Tốt Nhất, tác giả: Huy Cô Nương