Mộ Diên bây giờ đang cảm thấy rất khát, bất chợt cảm nhận được sự ướt át liền vươn lưỡi ra liếm một cái, chỉ trong phút chốc một chiếc lưỡi lớn đã lấp đầy khoang miệng cô, mạnh mẽ hút lấy nước miếng bên trong.
Tiếng nước tích táp một lúc lâu mới có thể ngừng lại, cũng không biết từ khi nào Mộ Diên đã bị hắn ôm vào trong lồng ngực, ôn hương nhuyễn ngọc, ai có thể buông ra được, hắn lại cúi mắt hôn nhẹ lên trên khóe môi cô bé của mình, sau đó ôm cô rảo bước đi ra khỏi rừng trúc, căn dặn Lục Võ đưa cô tư về phòng, rồi lập tức lên xe đậu ở cửa hậu viện.
Từ sau khi ông cụ Phó bị bệnh nặng qua đời, Phó Hàn Sanh rất ít khi về nhà chính, dần dần thời gian hắn ở lại công quán trên đường Nam Kinh càng lúc càng nhiều hơn.
Lục Võ giao cô tư của bọn họ lại cho người hầu rồi lên xe quay trở về công quán, lúc xuống xe thì bị Phó Hàn Sanh gọi lại, bảo cậu ta đi đến nhà Mộ Diên thông báo một tiếng, rằng cô bị say rượu tối nay sẽ ngủ lại ở nhà cũ họ Phó một đêm.
Ánh trăng sáng tỏ trên cao, soi vào bên trong căn phòng xuyên qua cửa sổ, đưa bóng cây loang lổ bị gió xuân thổi xào xạc in lên trên sàn nhà.
Phó Hàn Sanh cởi áo dài ngồi quỳ trên giường, nhìn xương ngón tay ai đó nắm chặt lấy mép giường, ngón tay thon dài mảnh khảnh, móng tay móng chân nhỏ bé sơn hồng nhạt, chỉ một bàn tay của hắn đã có thể bao bọc, màu hồng ló ra ở giữa những ngón tay hắn, hắn nhịn không được lại vừa xoa vừa nắn, còn mút một cái.
Khuôn mặt Mộ Diên đỏ ửng, cô nhíu mày, sườn xám cởi ra một nửa lộ cảnh xuân, cô muốn lùi về, nhưng mũi chân đã bị người ta nắm chặt lấy không bỏ.
“Ưm… Buông ra……” Mộ Diên bây giờ vẫn không tỉnh táo, mở miệng lẩm bẩm xin tha, một chân khác lại thò ra khỏi ống quần, hoa tâm e ấp cũng vì thế mà hiển hiện trước mắt hắn.
Cánh hoa tâm non nớt mềm mại soi vào trong đáy mắt Phó Hàn Sanh, xương ngón tay cô nắm chặt lấy khăn trải giường trắng tinh, có chút khô nóng khó chịu.
Ánh mắt Phó Hàn Sanh đỏ ngầu, toàn thân chúi về phía trước, khống chế cổ tay cô kéo lên trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng cắn lên vành tai cô, uyển chuyển dụ dỗ: “A Diên cho anh nhé…”
Bên tai đột nhiên bị một luồng khí nóng rực thổi vào, khiến cho Mộ Diên không nhịn được liền run lên.
“Ưm… cô tư, uống thêm một ly nữa nào…”
Phó Hàn Sanh thong thả ung dung liếm liếm cổ cô, lại buông tay phải ra, bắt đầu cởi nút bọc của sườn xám, bộ quần áo này chỉ được may bằng vải thô giá rẻ, kể cả mấy cái nút này cũng chỉ kết rất sơ sài, chẳng mấy chốc đã có thể cởi ra toàn bộ, hắn lại tìm được nút thắt ở phía sau cổ cô, chiếc yếm đỏ cứ như vậy mà bay ra, rơi xuống dưới giường.
Hắn cười khẽ vuốt chóp mũi cô: “Đồ ma men.”
Mộ Diên bị cởi sạch sẽ, cả người trần trụi nằm dưới thân hắn, làn da trắng bóng lóa mắt, giống như một nàng tiên cá ngửa đuôi ngưỡng cổ nằm trên thớt, hắn chỉ cần dùng lửa nhỏ từ từ mà chiên vàng, sau đó tận hưởng mùi hương ngào ngạt của cá rán.
Có vẻ vì say rượu, mà một mảng đỏ hồng ửng lên từ xương quai xanh tràn xuống, trong trắng hiện hồng, màu hồng lại càng rực rỡ.
Tuy rằng không phải được nuôi lớn trong nhung lụa, nhưng thân thể này lại tuyệt đối không hề thua kém ai, lúc còn đi học, Phó Hàn Sanh cũng đã từng nhìn lén tranh phụ nữ Tây Dương khoả thân với đám bạn học, bộ ngực của các cô gái kia hết sức đẫy đà, nhưng hắn chỉ cảm thấy thật đần độn vô vị, không đáng yêu động lòng người bằng bầu vú cô bé trước mặt này.
Hai bầu ngực phồng lên như hai quả núi tuyết, quả non trên đỉnh không chống cự nổi gió lạnh, chỉ trong nháy mắt đã ngẩng lên cao, khối thịt xung quanh vốn là một vòng đỏ ửng đã bị lạnh kéo ra những dấu vết nhăn nhúm nho nhỏ.
Đúng là đã nổi gió, gió xuân cũng không phải chuyện đùa, cửa sổ phòng ngủ cho khách vẫn chưa đóng kín, gió thổi vào liền liên tục xô đẩy.
“Đúng là yêu tinh…” Tiểu hồ ly này thật là biết cách dụ dỗ đàn ông, lời nói cũng theo môi lưỡi trôi vào bên trong miệng cô, vướng phải chiếc lưỡi non nớt mềm mại và ẩm ướt, hắn liền ra sức nhấm nháp nước miếng thơm ngọt càng lúc càng chảy ra nhiều hơn.