Đại khái là cho dù chết ở trên sa trường, cũng còn hơn sống lay lắt trong hậu viện nhà người khác.
“Đừng nói nữa, không kịp ra ga đấy”. Kiều Ngọc đã ngồi ở trên băng sau từ bao giờ, bánh xe cũng bắt đầu xoay chuyển.
Mộ Diên còn có chuyện chưa kịp nói xong, cô ôm hộp thức ăn, chạy đuổi theo chiếc xe, nước mắt trào ra từ lúc nào không biết, nghẹn ngào gọi: “Kiều Ngọc, chúng ta có còn gặp lại không?”
Bắc Kinh cách Thượng Hải rất xa.
Cuối cùng thì chiếc xe ô tô cũng nhanh hơn, Mộ Diên chỉ còn trông thấy đôi mắt đỏ hoe của Kiều Ngọc, cô thở hổn hển vì không thể đuổi theo kịp, chiếc xe dường như sắp biến mất ở góc phố, sau đó cửa sổ xe hạ xuống, có một quyển sách bị ném ra ngoài.
Đó là một quyển từ điển tiếng Anh đã ố vàng đầy nếp gấp, được gói lại bằng giấy dầu, những dòng chữ của Kiều Ngọc hiện ra rất rõ ràng.
“Dù vui hay buồn cũng cần phải có lòng tin, gặp lại hay không còn xem duyên số.”
Con đường về nhà dài thăm thẳm, không nhộn nhịp và sầm uất như ở trên phố lớn, chỉ có những người bán hàng rong ở đầu ngõ rao hoành thánh, bánh hoa hấp, phá lấu.
Mộ Diên ngửi được mùi thức ăn, trong phút chốc cũng cảm thấy khá đói bụng, cô ngồi xuống trước một sạp hàng dưới tán cây, gọi một chén hoành thánh hải sản.
Trên phố lớn cũng có nhiều cửa tiệm bán món này, giá đắt thì không nói, hương vị lại không ngon như tưởng tượng, tép nhỏ trong nhân bọn họ lười không lột vỏ, nước dùng nhiều bọt lại ít hành lá, không có rong biển và da cũng quá dày.
Sạp hàng nhỏ bé trong ngõ này thì khác, bọn họ sử dụng hai con tôm to đỏ hồng, không hề keo kiệt, cực kỳ thơm mùi rong biển, tóp mỡ và hành lá cũng rất ngon lành.
Mộ Diên thèm thuồng cắn vào một miếng, nóng đến mức cái lưỡi suýt nữa thì bị phỏng, vội vã nhổ ra chén, rót một ly nước trà uống vào giảm nóng.
“Mới vừa chạy trốn nạn đói ở phía Đông đến đây à?”
Giọng nói thanh đạm mang theo một chút đùa cợt, Mộ Diên nghiêng người nhìn lại.
Quả nhiên, là vị công tử rực rỡ như hoa xuân kia, trong tay Phó Hàn Sanh là một chén trứng hấp dầu hành, hắn múc một muỗng, nhàn nhã bỏ vào miệng.
“Sao cậu ba lại đi theo tôi?” Mộ Diên thu hồi ánh mắt, thổi thổi hoành thánh trong chén, lại hết sức cẩn thận cắn một miếng.
Sau khi Phó Hàn Sanh tiễn em tư đi, thì vẫn luôn đi theo phía sau Mộ Diên, thấy cô không quay về nhà mình bằng con đường nhỏ kia, cho nên lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện không hay.
Phó Hàn Sanh sắc mặt ôn hòa, cầm cái chén lên đi đến ngồi xuống cùng một bàn với cô, hôm nay hắn mặc một chiếc áo dài toàn thân trắng tinh, đại khái là vì nhiệt độ không khí lúc này đã chuyển sang nóng bức, cho nên không cần phải mặc áo khoác ngoài, những đường chỉ thêu hình lá trúc xanh mướt, điểm xuyết một chút tơ vàng, khiến cho Phó Hàn Sanh giống hệt như một vị tao nhân mặc khách.
Hôm nay, Mộ Diên bởi vì đến tiễn cô Tư nhà họ Phó xuất giá, trong nhà lại không có quần áo gì gọi là đẹp, cho nên vẫn mặc bộ sườn xám màu đỏ tía mà Phó Hàn Sanh mua cho lần trước, ở lứa tuổi của cô không cần phải trang điểm, trong cô có nét quyến rũ hoà trộn với sự ngây thơ, mặc cái gì cũng có dáng vẻ yểu điệu khiến người ta phải loá mắt.
“Bên cạnh tiệm Tam Dặm của nhà họ Phó, vừa có một cửa tiệm may bán sườn xám khai trương, hay là lát nữa đến đó chọn một vài bộ, em mặc màu đỏ tía rất đẹp”. Phó Hàn Sanh nhanh chóng ăn xong phần của mình, ngồi yên tĩnh bên cạnh chờ cô.
Mộ Diên kinh ngạc với cách nói tự nhiên và đầy mờ ám của hắn, từ đầu cô đã nói không cần hắn phải chịu trách nhiệm, cũng không muốn có liên quan gì với hắn nữa.
“Không cần đâu, tôi có đồ mặc, nếu thím của tôi nhìn thấy đột nhiên tôi lại có nhiều quần áo đẹp như vậy, nhất định sẽ hỏi tới hỏi lui”. Dứt lời, cô lại ăn thêm hai miếng hoành thánh, gọi tính tiền, rồi cầm lấy quyển sách bọc giấy dầu đứng dậy.
Phó Hàn Sanh thấy cô bỏ đi mà không thèm quay đầu nhìn lại, cũng không nói thêm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ bé chuẩn bị bước vào trong con hẻm kia, cũng liền bước nhanh tới kéo lấy cổ tay cô, ôn tồn uyển chuyển nói: “Hôm nay tôi tới là để thu nợ”.
Khuôn mặt nhỏ của cô bé trước mặt tỏ ra hết sức kinh ngạc, cô suy nghĩ một vài giây, lại cho rằng hắn nói bộ quần áo trên người mình, đành phải thuận miệng trả lời: “Tôi về nhà thay ra, sẽ trả lại cho cậu ba”.
Hai thím cháu cô ở Thượng Hải này không có bà con thân thích, thuê một căn phòng nhỏ cách tiệm Tam Dặm của họ Phó một con phố sầm uất, ba tháng chỉ cần trả một đồng tiền đại dương.
Trước nhà có một cây hòe to lớn xanh ngắt, bây giờ đang độ ra hoa với những bông trắng li ti cuốn khúc, mọc thành từng cụm trên cành, trông từ xa giống như những chiếc lồng đèn lắc lư qua lại.
Gần đây thím của cô thường xuyên phải về quê nhà ở Giang Nam, nghe nói là có một người bạn cũ ở Ô Trấn bị bệnh nặng, bên cạnh không có người chăm sóc.
Mộ Diên rót trà rồi bảo Phó Hàn Sanh ngồi ở trong sân chờ mình một lát.
Chiếc ghế đá lạnh lẽo, làn gió mùa hè ập vào trước mặt mang theo mùi hương hoa hòe, thấm vào trong trà xanh rồi thấm cả vào trong lòng người.
Phó Hàn Sanh nhấp môi một hớp, chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng khép lại ở phía sau, đốt ngón tay không tự chủ được, vuốt ve chiếc tách bóng loáng.
Dường như cô bé này đã hiểu lầm ý hắn.
Mộ Diên vừa đóng cửa phòng, lại đóng luôn cả cửa sổ, tùy tiện chọn một bộ sườn xám vạt bằng từ trong rương quần áo, bàn tay nhỏ bắt đầu cởi nút bọc trước ngực, nhưng chỉ được một nửa thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.