“Bé con, tôi có chuyện muốn nói với em.” Phó Hàn Sanh nhẹ nhàng mở miệng, đồng thời đưa tay đẩy cửa ra, cánh cửa lỏng lẻo rất dễ dàng di chuyển.
“Anh… anh vào đây làm gì?! Tôi còn chưa thay quần áo xong…” Mộ Diên sợ hãi co rút vào cái hốc bên cạnh chiếc rương, hoảng loạn dùng sườn xám che cảnh xuân trước mặt, nhưng vẫn để lộ cặp chân dài và chiếc yếm đỏ.
Phó Hàn Sanh khẽ thở dài, đưa tay khép ván cửa lại, chậm rãi nhìn khắp phòng, mặt sàn gập ghềnh chỉ có một cái giường và một chiếc rương quần áo, cũng không có bóng đèn, trên bàn vẫn còn chân nến đã thắp gần hết, cùng với những giọt sáp đỏ khô cứng.
Chỉ thấy hắn vén áo dài ngồi xuống mép giường, bàn đầu giường cũng bằng đất có một bình trà và một chiếc ly nhỏ, hắn tự rót cho mình một ly, bình thản nói với Mộ Diên: “Ngày mai Phó Tuân sẽ về đến Thượng Hải, tôi dự định sẽ nói rõ ràng chuyện của tôi và cô với nó.”
Mộ Diên cắn răng, đôi mắt mở to nhìn hắn một cách khó tin: “Đồ khốn kiếp! Rõ ràng là anh cưỡng bức tôi!”
Cô gấp gáp giận dữ bao nhiêu, thì hắn lại bình thản tự nhiên bấy nhiêu, giống như người gây ra chuyện đó cho cô mấy ngày hôm trước không phải là Phó Hàn Sanh hắn.
“Tôi cảm thấy rất hổ thẹn, nghĩ tới nghĩ lui, chuyện ức hiếp người khác này, lại còn lừa dối em trai mình, A Diên, thực tình là tôi không làm được.” Dứt lời hắn nhìn vào bình trà xanh như ngọc bích trên bàn, uống xong lại đặt ly xuống, phủi cánh hoa dính trên áo, tỏ ý muốn ra về.
Mộ Diên hốt hoảng lại bối rối, nếu Phó Hàn Sanh đã dự định nói ra thì chắc chắn không phải chỉ có một mình Phó Tuân biết được, nếu truyền tới tai bà cụ Phó, chuyện của cô và Phó Tuân cuộc đời này đừng hòng nghĩ đến nữa, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu sẽ truyền ngàn dặm, Phó Hàn Sanh lần này là muốn giết chết cô.
Mộ Diên chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, ngồi xổm xuống mặt đất ôm lấy quần áo mà khóc thút thít “Phó tam gia, rốt cuộc anh muốn thế nào?!”
Phó Hàn Sanh mở cửa phòng, gió thổi tới mang theo hương hoa hoè dịu mát, Phó Hàn Sanh nhìn lại, thân hình nhỏ bé kia thật sự rất đáng thương, bộ dạng trông hệt như đóa hoa lê dưới mưa khiến người ta luyến tiếc.
Hắn lại đóng cửa phòng, quay người bước tới, bóng người to lớn bao trùm lấy khuôn mặt nhỏ của Mộ Diên, cô ngước mắt, Phó Hàn Sanh đặt tay xuống dưới nách cô, nhấc cổ tay nâng cô lên ôm vào trong lòng, ngồi xuống mép giường, vuốt ve mớ tóc đen ướt nước mắt của cô, trong ánh mắt có chút hờn dỗi: “Ai bảo em lạnh nhạt với anh như vậy, A Diên, anh cũng là người có máu có thịt, cũng ăn cơm gạo, trông thấy nhân tình ấm lạnh trên thế gian, vì sao em lại nhẫn tâm bỏ rơi anh không màng, vì sao em chỉ đối xử tốt với một mình Phó Tuân chứ…”
Mộ Diên lau nước mắt, cô sao lại trêu chọc vào người này… hắn giống như miếng thuốc dán da trâu, dứt ra không được, cô và Phó Tuân rõ ràng là tâm đầu ý hợp, tình cảm sao có thể chia làm hai nửa, cô thút thít: “Tôi thích anh ấy, cho nên tốt với anh ấy.”
Bờ môi ấm áp đặt lên trên khóe mắt cô, Phó Hàn Sanh liếm láp những giọt nước mắt cho đến khi khô lại, sau đó yêu chiều hôn lên, giọng điệu thì lại không khác gì đám lưu manh trên phố phường: “Nếu em hỏi anh muốn gì, thì anh mặc kệ, em đối với Phó Tuân như thế nào thì cũng phải đối với anh như vậy, không được bất công.”
Nhưng tôi không thích anh, Mộ Diên trong lòng nghĩ như vậy, chỉ là cuối cùng vẫn nuốt trở vào, Phó Hàn Sanh đang giận, cô không nên nói nhiều.
Phó Hàn Sanh thấy cô không nói gì, lại kề sát vào tai cô, khẽ bóp chiếc eo thon nhỏ, cong lên môi dụ dỗ: “Em không nói, thì anh coi như em đồng ý.”
Ánh trăng xuyên qua song cửa chiếu vào người Phó Hàn Sanh tạo ra những đường thẳng thanh nhã, Mộ Diên níu lấy áo hắn, vải gấm Tứ Xuyên thật trơn mềm, cô giận dữ cắn môi, nhưng đã cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống được: “Xin tam gia buông tôi ra trước đi, không mặc quần áo, lạnh lắm.”
Cảnh xuân không che chắn bị lộ cả ra, đôi thỏ ngọc trắng như tuyết ánh vào mắt Phó Hàn Sanh, một tháng không gặp, không biết đôi thỏ kia đã lớn đến mức nào?!
“Không sao, lát nữa sẽ nóng ngay,” bàn tay lập tức di chuyển đến góc bẹt quần giữa bắp đùi, dịu dàng hỏi: “Chỗ đó còn đau không? Lần trước còn chưa kịp hỏi em.”
Còn nhớ lúc ấy, hắn đã khiến đoá hoa kia sưng đỏ như thế nào.
Mộ Diên chụp lấy bàn tay không an phận của hắn, cúi mặt không buồn quan tâm đến Phó Hàn Sanh, lúc ấy đúng là rất đau, sau này cô thoa kem dưỡng da vào, mấy ngày thì liền tốt hơn.
Phó Hàn Sanh thấy cô vẫn mang theo thái độ lạnh nhạt, liền lấy từ trong cổ tay áo ra một cái lọ nhỏ, nhẹ nhàng mở ra, lại dùng ngón tay dính một chút thuốc mỡ, rồi hết sức nhanh chóng tụt quần lót của cô xuống.
“Anh làm gì vậy!” Mộ Diên kinh hãi thất sắc, muốn giữ chặt hắn lại, nhưng sức cô quá nhỏ bé, chỉ có thể thuận theo hắn, một luồng gió lùa qua, khiến má đùi cô lạnh buốt.
“Em không nói lời nào, anh thật sự rất lo lắng.” Phó Hàn Sanh ôm cô đi tới trên giường, kéo chiếc chăn bông xếp thành khối như đậu hũ ở trong góc ra, đắp lên người cả hai, lại tách hai chân cô ra, cẩn thận tỉ mỉ bôi trong bôi ngoài chỗ hoa huy*t, cảm giác ngứa ngáy khó nhịn từ hoa huy*t dâng trào, hoa môi non nớt lại bị xoa bóp, đùa bỡn.
Cánh hoa màu hồng phấn không thể chịu đựng sự trêu chọc và khiêu khích như vậy, một dòng nước trong suốt thơm ngọt lập tức tràn ra ngoài.