Khi nói những lời này, mặt hắn đỏ bừng, khuôn mặt vốn tuấn tú giờ trông như một vị trích tiên.
Mỗi người nghèo đều có những khó khăn khác nhau, ta mỉm cười, bảo hắn lấy tranh ra.
“Cô. . . Cô nương đồng ý ư?” Hắn ngẩng đầu vui mừng, nhưng khi nhìn thấy mặt ta lại vội vã cúi xuống, mặt đỏ hơn cả lúc nãy.
“Để xem đã.”
Bức tranh hắn lấy ra khiến ta rất ngạc nhiên, nét vẽ tinh xảo, kỹ thuật điêu luyện, sinh động truyền thần, hoa điểu côn trùng đều vẽ rất tài tình.
Lẽ ra những bức tranh như thế này chỉ có những cửa hàng tốt hơn mới có tư cách nhận, ta không hỏi nhiều, cả xấp giấy, ta lấy hết, hắn vui mừng ngẩng đầu: “Cái này. . . Cái này đáng giá bao nhiêu?”
Nào ngờ ta chưa kịp mở miệng, bụng hắn đã kêu “ùng ục” một tiếng.
Trong chớp mắt, mặt hắn đỏ bừng, mắt ươn ướt, vẻ mặt xấu hổ và tức giận như sắp khóc đến nơi.
Từ xưa đến nay, những kẻ nghèo khó vào kinh thi cử rất nhiều, ta dẫn hắn vào bếp sau, bảo hắn cứ tự nhiên.
Hắn đứng một lúc rồi hành lễ với ta.
Mím môi bước vào.
Ta tiếp tục trông coi cửa hàng, nhưng sau một khắc đã ngửi thấy mùi thơm của mì. Hắn bưng một bát sứ hoa, trong bát là mì nước trắng như tuyết, trứng rán vàng óng: “Cô nương, ta. . . Ta nấu hai bát.”
Ta ngạc nhiên nhìn hắn, hắn mở tròn mắt nhìn ta như một chú nai con.
Lúc đó Chu Khâm chỉ biết nấu mì. Về sau, ngoài đọc sách, vẽ tranh, hắn còn học được từ Trần thúc cách nấu những món ta thích ăn.
Hắn là người nhút nhát lại dịu dàng, lần đầu tiên phát hiện hắn lén nhìn trộm ta là khi ta xoay người treo quạt, nhìn thấy từ tấm gương.
Khi ta quay lại hắn lại làm như không có chuyện gì xảy ra, cứ thế vài lần, muốn không phát hiện cũng khó.
Cho đến khi ngẩng đầu lên, bỗng phát hiện ta đã đi đến bên cạnh hắn, hắn hoảng hốt luống cuống, nhưng cũng không che giấu được bức tranh nhỏ vẽ góc váy màu hồng trên bàn.
“Chu công tử, ta thuê ngươi đâu phải để ngươi vẽ các cô nương.” Ta cười nói.
Hắn ấp úng: “Vâng, đúng đúng. . . Ta, ta sẽ cất đi ngay.”
Hắn định ôm hết sách trên bàn để che giấu.
Nhưng ta nhanh tay rút ra.
Trong tranh, là một cô nương cúi đầu cầm bút, đang đề chữ vẽ lên chiếc quạt, cổ tay và cần cổ trắng ngần xinh đẹp mềm mại.
Ta hơi ngạc nhiên, nhấc chân vén váy, so sánh với bức tranh, chỉ vào: “Có vẻ nhạt hơn một chút.”
Mặt Chu Khâm lập tức đỏ bừng, cúi đầu sát ngực: “Xin lỗi, ta. . .”
Ta vỗ vai hắn, cười hỏi: “Thích ta à?”
Cả người hắn cứng đờ, sững sờ.
Vừa lúc Trần thúc từ bên ngoài vào, ta không trêu chọc hắn nữa.
Nhưng trong khoảnh khắc ta đi ngang qua, hắn nhanh chóng nắm lấy cổ tay ta khiến ta dừng lại, rồi lại vội vã buông ra.
Ta không hiểu.
Nhưng hắn như vừa đưa ra quyết định quan trọng nào đó, đôi mắt kiên định, hít sâu vài hơi rồi lớn tiếng nói:
“Đúng vậy, Mạnh Mạnh Mạnh cô nương, ta thích nàng, ta, ta rất rất rất thích nàng! Ta muốn cưới nàng!”
Cả căn phòng im lặng.
Sau đó hắn cứng đờ xoay người, mặt đỏ bừng, mắt mở to, nhìn chằm chằm vào ta: “Ta thích nàng! Đúng vậy! Ta thích nàng!”
Nói xong, hắn lại quay sang Trần thúc, lớn tiếng nói: “Ta thích Mạnh cô nương!”
Rồi, hắn đưa tay lấy lại bức tranh từ tay ta, kẹp vào giữa trang sách, sau đó sắp xếp lại sách vở.
Toàn bộ quá trình rất bình tĩnh.
Nếu không phải khi ngẩng mặt lên trông như đang sốt, đi đứng loạng choạng, hắn vừa vào bếp ta đã nghe thấy một loạt tiếng loảng xoảng, thì việc giả vờ bình tĩnh của hắn trông cũng khá giống thật.
Ta rất thích Chu Khâm, thật sự rất thích.
Nếu trời đã định sẵn mọi sắp đặt.
Vậy tại sao chúng ta lại phải kết thúc bi thảm như vậy?
Chu Khâm bây giờ, mới chỉ qua ba năm kể từ lúc đó.
Nhưng không còn giống một chàng trai trẻ nữa.
Hai bên thái dương đã bạc, mái tóc xanh ngày xưa giờ đã bị màu tuyết trắng phủ lên.
Chỉ nhìn bóng lưng còn tưởng là lão già nhà ai.
Nhưng hắn rất hiền hòa.
Dân chúng quan lại đều thích hắn, những người già được hắn an cư thường run rẩy nắm lấy tay hắn:
“Chu đại nhân, Chu đại nhân, ngài sẽ được phúc báo, ngài và gia đình ngài đều sẽ được phúc báo.”
Nghe nhiều rồi, Chu Khâm không còn đỏ mắt nữa.
Hắn sẽ thản nhiên cảm ơn, số lần lén lút khóc cũng ngày càng ít đi.
Ta tưởng hắn sẽ khá hơn.
Nhưng, khi hắn nhảy xuống nước kéo đứa trẻ bị rơi xuống lên nhưng lại để mặc bản thân chìm xuống.
Ta mới biết, hắn đã sớm không muốn sống nữa.
Hắn chỉ là không muốn sống nữa nên mới trở nên như nước c.h.ế.t vậy, chờ đợi cơ hội ra đi.
Giờ đây, cơ hội đó đã đến.
Thân x-ác và linh hồn hắn chìm xuống dòng nước sâu, hồn phách của ta vì hắn mà tồn tại, giờ đã mất đi chỗ dựa.
Trở nên trong suốt.
Ta gọi lớn tên hắn, nhưng vô ích.
Hắn không nghe thấy, hắn đang được giải thoát. . .
Hắn sẽ mãi mãi, không bao giờ nghe thấy nữa.
Ta từ từ tan biến vào không trung.
Mặt nước cũng trở nên yên ắng.
Giá như, thật sự có kiếp sau thì tốt biết mấy.
Hết