Hắn ngã xuống sân, khóc lóc thảm thiết.
Ta là một linh hồn, ta không có nước mắt, theo lý mà nói cũng không nên có trái tim.
Nhưng, tại sao, lại đau đến thế?
Trần thúc cuối cùng cũng mềm lòng, đá nhẹ hắn: “Ngươi phát điên gì vậy?”
Một lúc lâu sau, Chu Khâm mới lên tiếng.
“Nàng c.h.ế.t như thế nào?”
“Bị ép uống thuốc độc, không quá một khắc đã chết.”
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Ngày ngươi vào cung.”
Im lặng một lúc, hắn lại khó nhọc hỏi: “Trước khi chết. . . có nhắc đến ta không?”
“Không.”
Ta ngạc nhiên nhìn Trần thúc, ông lão ngẩng mặt cứng cỏi, đôi mắt đỏ hoe.
Ta thở dài, ngồi xuống vỗ vỗ Chu Khâm: “Đừng mắc kẹt trong quá khứ nữa.”
Sau một lúc lâu, hắn chống người chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu đã như mặt nước chết.
Hắn bước vào nhà.
Trần thúc không hiểu, kết quả thấy hắn ôm bài vị ra.
“Ngươi làm gì vậy!”
Trần thúc giật lại, Chu Khâm sững sờ, nhìn đôi tay trống rỗng, run giọng nói: “Ta muốn đưa nàng đi.”
“Ngươi có tư cách gì! Đừng quên, ngươi đã cưới ai!”
Chu Khâm sững sờ, mặt tái nhợt: “. . . Nói cũng phải.”
Im lặng một lúc, hắn hành đại lễ với Trần thúc, nghiêm túc hứa hẹn: “Vậy ta sẽ giải quyết ổn thỏa rồi đến đón nàng.”
Trần thúc nhíu mày, miễn cưỡng nói: “Ta không biết ba năm nay sao ngươi chưa từng đến, nhưng tiểu thư nhà ta vốn tự nhiên phóng khoáng, chắc chắn cũng không trách ngươi đâu, ngươi đừng đến nữa.”
Toàn thân Chu Khâm run rẩy, cúi đầu, người hơi run: “Ta hiểu rồi.”
3
Khi Chu Khâm trở về phủ, mọi người đều kinh hãi. Toàn thân hắn lấm lem, khóe miệng và mặt mũi đầy bùn đất lẫn máu.
Lương Nguyệt Lân nghe tin, bất chấp việc đang ở cữ, chỉ mặc quần áo trong chạy ra.
“Phu quân!”
Chu Khâm đứng sững lại, lưng còng xuống, hai tay buông thõng, gầm lên: “Đừng lại đây!”
“Phu quân?” Lương Nguyệt Lân lập tức dừng bước, không hiểu chuyện gì.
“Nhược Nhược, ta dọa nàng sợ sao?” Sau một hồi im lặng, Chu Khâm mới nghiêng mặt lẩm bẩm vào khoảng không, cả người như bị rút hết hồn phách, chỉ còn lại cái x-ác đang mục nát.
Mắt ta cay xè, vội bay về hướng đó, lơ lửng trong không trung, vuốt ve đầu hắn.
“Chu Khâm.”
Nhưng hắn không cảm nhận được.
Hốc mắt hắn đỏ ngầu, đầy tia máu, đôi mắt từ vô hồn trước đó giờ ẩn chứa sự căm hận.
Ta thở dài, cúi người treo mình lên người hắn.
Lương Nguyệt Lân nghe câu hỏi của Chu Khâm, tự nhiên tưởng hắn đang hỏi mình, nàng ta lập tức đáp: “Không đâu phu quân, ta không sợ.”
Nói xong lại định chạy tới.
“Ta bảo ngươi đừng lại gần!” Chu Khâm vung tay áo quát lớn, vị công tử ngày thường trong sáng như gió mát trăng thanh giờ nổi trận lôi đình, không ai dám đến gần.
Sự bất thường của hắn khiến Lương Nguyệt Lân hoảng sợ, đôi mắt như nai tơ đầy vẻ bối rối.
Mấy bà v.ú phía sau vội tiến lên đỡ lấy nàng ta, nhìn Chu Khâm đi vào thư phòng.
Mấy người gọi tiểu đồng đến hỏi, nhưng được báo là hôm nay Chu Khâm tự mình đi đến một nơi, khi trở về đã thành ra như vậy, còn đi đâu thì chẳng ai hay biết.
Lương Nguyệt Lân hoảng hốt: “Ma ma, phu quân chàng ấy, có phải đã nhớ ra điều gì không?”
“Không đâu không đâu, Công chúa cứ yên tâm, thuốc lúc trước cho uống nặng lắm, giờ đã có con rồi, dù có nhớ ra thì còn làm gì được mẹ của đứa bé chứ?”
Lương Nguyệt Lân vẫn cảm thấy bất an, lo lắng nói: “Ta muốn vào cung.”
. . .
Chu Khâm mặc bộ quần áo dơ bẩn ngồi trong thư phòng rất lâu. Mãi đến tối, hắn mới như không có chuyện gì đi ra hậu viện.
Lương Nguyệt Lân vừa mới sinh con, cơ thể mệt mỏi vẫn cần hồi phục, lại phải chăm sóc đứa bé.
Thấy Chu Khâm không còn bất thường nữa, nàng ta chỉ lo mừng rỡ, đâu còn nhớ đến chuyện kỳ lạ lúc trước.
Còn Chu Khâm khi đến, tuyên bố một tin tức càng khiến nàng ta bất ngờ.
“Năm ngày nữa sẽ tổ chức tiệc đầy tháng lớn, dù sao đây cũng là đứa con đầu lòng của chúng ta.”
Lương Nguyệt Lân đỏ hoe mắt, vừa vui mừng vừa sợ hãi.