5
Ngày diễn ra yến tiệc.
Lương Nguyệt Lân quả nhiên không xuất hiện, nhưng lại luôn theo dõi tình hình bên ngoài từ trong phòng.
Lúc này, nàng ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nghe bọn hạ nhân báo cáo, “bốp” một tiếng, đẩy tất cả bộ trà xuống đất.
“Công chúa, không biết là ai nói rằng người tự dâng mình cho Phò mã mà ngài ấy còn không muốn, nói rằng người không bằng một cô nương vẽ quạt, thân phận cao quý thì có ích gì, vẫn không có được trái tim của một nam nhân!”
“Láo xược!” Lương Nguyệt Lân nổi trận lôi đình.
“Ma ma, ngươi lập tức đi bắt người, bổn cung muốn xem xem, ai mà lưỡi dài như vậy!”
Bà lão đứng sau lưng nàng ta lập tức đáp vâng, vội vàng đi ra ngoài.
Đúng lúc đó, trong phòng vang lên tiếng khóc của đứa trẻ, nhưng rất nhanh đã im bặt.
Nha hoàn thân cận của nàng ta hoảng hốt chạy ra: “Công chúa không xong rồi, tiểu Điện hạ, nôn. . . nôn ra, bây giờ không khóc cũng không tỉnh, hình như ngất đi rồi!”
“Cái gì!” Lương Nguyệt Lân không còn để ý đến chuyện khác, vội vàng chạy vào phòng.
Mà nha hoàn quỳ trên đất kia lặng lẽ rút lui.
Lương Nguyệt Lân ôm đứa trẻ chạy ra ngoài hoàn toàn không nhận ra điều bất thường.
“Nhanh tìm đại phu, không được! Vào cung, tìm ngự y!”
Nàng ta đưa đứa trẻ lên xe ngựa từ cửa sau vội vàng vào cung, không còn để ý đến bên Chu Khâm nữa.
Nàng ta không hề biết rằng, sau khi nàng ta rời khỏi phủ, một chuyện khác khiến nàng ta sụp đổ hơn đã xảy ra.
Có lẽ, ngay cả khi nàng ta phát hiện ra, nàng ta cũng chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm nữa.
Vừa vào cung, thái y báo cho nàng ta biết đứa trẻ hôn mê là do bị đầu độc. Lương Nguyệt Lân vừa kinh ngạc vừa tức giận, thậm chí chưa kịp diện kiến Hoàng thượng đã hầm hầm quay về phủ.
Nàng ta phái ra ám vệ thường ngày không xuất hiện trước mặt người khác. Nhưng lâu ngày không dùng đến, làm sao có thể phân biệt được đâu là ám vệ gốc chứ?
Kết quả điều tra cho thấy, thủ phạm chính là nha hoàn của nàng ta.
Khi xưa, lúc nàng ta giả mạo ta, không dám mang theo quá nhiều gia nhân, dù sao thì một nương tử vẽ quạt bình thường đâu đến mức cần phô trương thanh thế như vậy.
Vì thế, bên cạnh nàng ta chỉ có hai nha hoàn thân cận.
Bằng chứng mà ám vệ đưa ra chỉ thẳng vào Hạ Cẩn – nha hoàn đã chăm sóc đứa trẻ từ khi nó chào đời.
Ban đầu Lương Nguyệt Lân không thể tin nổi: “Tại sao? Bổn cung đối xử với các ngươi không tệ!”
Nhưng rất nhanh chóng, nàng ta đã thấy ám vệ lục soát ra được mấy bức họa từ trong phòng nha hoàn. Sau khi xem xét, ánh mắt Lương Nguyệt Lân lập tức lóe lên sát khí.
—— Những bức họa đó là của Chu Khâm.
Ngoài tranh chữ ra, còn có cả những vật dụng hàng ngày mà Chu Khâm vứt bỏ.
Nàng ta đã phải dùng vũ lực mới chiếm được, làm sao có thể chịu được việc người khác dòm ngó Chu Khâm.
Trong cơn thịnh nộ, nàng ta thậm chí không thèm thẩm vấn, chỉ trực tiếp ban lệnh chết:
“Tiện tỳ! Kéo nó xuống, chặt ra cho chó ăn!”
Nàng ta trừng mắt nhìn nha hoàn còn lại trong phòng: “Nhớ kỹ thân phận của mình, không phải của mình thì đừng có mơ tưởng!”
“Còn nữa, dọn dẹp căn phòng này cho sạch sẽ, đừng để quan nhân thấy bất cứ dấu vết gì.”
Nhưng làm sao nàng ta biết được rằng, trong rừng trúc đối diện căn phòng.
Chu Khâm đã nhìn thấy tất cả một cách rõ ràng.
Hắn như một bóng ma, lại như một pho tượng đá, không biểu cảm, chỉ có ánh mắt lạnh lẽo.
Nụ cười nơi khóe miệng còn lạnh hơn cả màn đêm.
Hắn khẽ lẩm bẩm: “Nhược Nhược, những kẻ đã hại nàng, ta sẽ không tha cho một ai.”
Khi xưa Chu Khâm từ chối hôn sự, Lương Nguyệt Lân bị người ta chê cười.
Nha hoàn của nàng ta đã giả làm người thường đến cửa hàng của ta gây rối.
Vì công việc vẽ quạt của ta khá tốt, bọn họ đã đi khắp nơi tung tin ta dựa vào nhan sắc để làm những chuyện không thể nói.
Một mực khẳng định rằng chồng của bọn họ từ khi đến cửa hàng của ta thì cứ nhớ mãi không quên, nói không biết ta đã cho hắn ta uống bùa mê thuốc lú gì.