Chương 8: Phần 8

Khi Lương Nguyệt Lân tỉnh lại, dường như nàng ta đã quên sạch chuyện xảy ra trong thư phòng. Nghe tin, nàng ta trợn mắt, nắm chặt lòng bàn tay mới không ngất đi lần nữa.

Nàng ta gắng gượng đến cung một lần nữa. Trước mặt Hoàng đế, nàng ta rút trâm cài tóc ra lấy cái c.h.ế.t ép buộc, không ngần ngại đ.â.m vào cổ đến chảy máu.

Hoàng đế vừa giận dữ vừa đau lòng, đành đập phá lung tung trong điện rồi ban chiếu chỉ phái Chu Khâm đích thân đến phía Nam trị thủy, đồng thời giúp Hộ bộ quyên góp tiền cứu trợ. Lấy công chuộc tội như vậy cũng tránh được miệng lưỡi quan ngôn quan.

Chu Khâm nghe khẩu dụ, chẳng hề ngạc nhiên, ngồi xổm trong nhà giam bẩn thỉu hôi hám mà dáng người gầy gò vẫn thẳng tắp.

Hắn lạnh nhạt nhìn bầu trời bên ngoài song sắt, lẩm bẩm:

“Nhược Nhược, sắp rồi.”

Ba ngày sau đó, Chu Khâm không về phủ, cùng quan viên Hộ bộ đi thăm các thương nhân giàu có, quyên góp được gần hai mươi vạn lượng bạc.

Còn ở trong phủ, Lương Nguyệt Lân được nha hoàn chăm sóc tận tình, mỗi ngày uống một bát thuốc lớn, thế nhưng thân thể càng ngày càng mềm yếu, đã lâu cũng không thấy khá hơn.

Nha hoàn phàn nàn: “Công chúa, người lo lắng quá mức, không có lợi cho việc hồi phục sức khỏe, người lại gầy đi rồi.”

Lương Nguyệt Lân chẳng để tâm, chỉ nói: “Đợi qua chuyện này là được rồi.”

Nàng ta đối với Chu Khâm hết lòng hết dạ, ngóng trông đến mỏi mắt. Cuối cùng vào ngày hôm đó, gia nhân báo Chu Khâm đã về phủ. Nhưng hắn bị tức giận đến ho ra máu, sau khi ngất xỉu được người ta khiêng về, bởi vì hai mươi vạn lượng bạc cứu trợ đã bị trộm mất.

Lương Nguyệt Lân chân tay bủn rủn, phải bám chặt khung cửa, vội vàng hỏi: “Phu quân thế nào rồi?”

Nha hoàn khóc nức nở: “Mặc dù đã báo quan nhưng cũng chẳng có tiến triển gì, Phò mã gia lo lắng đến mức hôn mê bất tỉnh, đại phu nói là do tức giận quá độ, không biết khi nào mới tỉnh lại được. Làm sao bây giờ, Công chúa, chỉ có người mới có thể giúp được Phò mã gia thôi!”

Lương Nguyệt Lân mặt trắng bệch như tờ giấy, lo lắng đến mức không biết phải làm sao, may mà nha hoàn của nàng ta còn tỉnh táo.

“Công chúa có rất nhiều sản nghiệp, chỉ cần bỏ ra một ít cũng đủ rồi. Dù hoàng thượng biết được cũng sẽ khen ngợi Công chúa đại nghĩa, người quyên góp tiền cứu trợ, đây chính là yêu dân như con, cũng là cách duy nhất để cứu Phò mã.”

Mắt Lương Nguyệt Lân sáng lên, lập tức sắp xếp tài sản trong tay, chỉ trong một ngày đã quy đổi thành bạc. Nàng ta không hề do dự hay suy nghĩ gì.

Đúng lúc đó, Chu Khâm tỉnh lại.

Trải qua chuyện này, gương mặt Chu Khâm tiều tụy, người càng thêm gầy gò, nhưng lại càng thêm anh tuấn. Hắn xõa tóc tựa vào đầu giường, Lương Nguyệt Lân vừa bước vào cửa đã sững người. Đôi mắt xấu hổ e thẹn sáng lên, nắm chặt ngân phiếu trong tay tiến lại gần.

Khi nàng ta lấy ngân phiếu ra, Chu Khâm nhìn chằm chằm vào nàng ta, từ từ nở một nụ cười rất thoải mái, mày xanh mắt sáng, phong thái tuyệt vời.

Lương Nguyệt Lân bị nụ cười của hắn mê hoặc đến đỏ mặt, thẹn thùng cụp mắt. Tất nhiên nàng ta không thấy được sắc mặt Chu Khâm nắm chặt ngân phiếu từ từ lạnh lùng.

Hắn nói: “Chỉ là, lần này chung quy ta cũng đã phạm phải sai lầm lớn, trong vài ngày tới ta sẽ lên đường đến phía Nam, e rằng không thể vào cung được, cũng không thể xin lỗi bệ hạ.”

Giọng hắn đầy tiếc nuối, cầm ngân phiếu cúi đầu ủ rũ.

Chu Khâm quá rõ làm sao để bắt chẹt Lương Nguyệt Lân.

Quả nhiên, hắn vừa nói xong, Lương Nguyệt Lân đã nóng lòng đáp lời: “Hoàng thượng đã dám giao cho chàng nhiệm vụ quan trọng như vậy, chắc chắn là coi trọng chàng, đợi chàng lập công trở về, khi đó vào cung cũng không muộn.”

Khóe miệng Chu Khâm cong lên: “Nàng nói có lý.”

10

Đêm đó, Lương Nguyệt Lân bưng canh do chính tay nàng ta nấu đến thư phòng. Chu Khâm đang quay lưng về phía cửa thu xếp rương hòm. Mặt Lương Nguyệt Lân ửng hồng, toát ra vẻ nũng nịu của nữ nhi.