Chương 19

Dị thường của Phương Tử Dương cùng Tạ Văn Húc quá rõ ràng.

Tuy rằng tính tình Vương Kiều Kiều kiêu căng, nhưng đầu óc cũng không phải dốt nát, hơn nữa từng tranh đấu với Phương Tử Dương nhiều năm nên cũng khá hiểu tính cách của cậu.

Biểu hiện bây giờ của Phương Tử Dương rất giống với khi nàng tiếp cận Tạ Văn Húc, mỗi lần cậu ta nhìn nàng đều là bộ dáng phòng bị như vậy, nhưng bây giờ người Phương Tử Dương phòng bị không phải là nàng.

Mà ánh mắt của Tạ Văn Húc cũng đặc biệt không đúng…

Trong đầu Vương Kiều Kiều đột nhiên chợt lóe lên một suy đoán, sau đó thuận theo ánh mắt hai người mà nhìn ra bên ngoài cửa.

Chỉ thấy trước cửa phòng có hai người đang đứng, một người ăn mặc sang trọng cường tráng suất khí, một người tương đối phổ thông nhưng bề ngoài ngây thơ đẹp đẽ, chính là Phương Khiêm Hạo cùng Nghiêm Đồng.

Phương Khiêm Hạo là đại thiếu gia của Phương gia, người trong vòng đương nhiên đều biết. Còn quen biết Nghiêm Đồng đều là vì đối phương liên quan đến sự kiện bạo lực học đường gần đây.

Tuy rằng Nghiêm Đồng xuất thân quá thấp, nhưng lớn lên rất không tồi, không phải bộ dáng khiến người đặc biệt kinh diễm, mà là loại hình thanh khiết khiến người cực kỳ thoải mái.

Da thịt trắng mịn, mắt sáng như sao cùng chiếc mũi tinh xảo, đôi môi khéo léo.

Nếu như chân chính so sánh thì hắn ra tuyệt đối không hơn được Phương Tử Dương, nhưng cái loại khí chất thanh thuần kia khiến hắn ta trở nên độc nhất vô nhị.

Phương Tử Dương cũng không thể không thừa nhận, nếu đặt hai người ra một chỗ, Nghiêm Đồng tuyệt đối sẽ hấp dẫn ánh mắt nam nhân hơn, loại đơn thuần vô tội kia mới thực sự làm cho nam nhân sinh ra ý muốn bảo hộ.

Mà bề ngoài của cậu tuy rằng kinh diễm, khí chất kiêu ngạo cũng sẽ khiến người ca ngợi, nhưng cũng vì vậy mà khó có ai dám thân cận, quá mức cao ngạo nên người khác chỉ dám đứng nhìn từ xa.

Bất quá Phương Tử Dương cũng không thèm để ý.

Nghiêm Đồng giống như cọng cỏ coi nam nhân là chất dinh dưỡng để hấp thu, mà cậu thì kiêu ngạo từ trong xương cốt, không cho phép ai khích tướng bắt cậu cúi đầu, cậu biết bạn đời cùng nhau sống đến già phải có linh hồn phù hợp, chứ không như Nghiêm Đồng, tìm nam nhân có điều kiện đúng ý hắn.

Phương Tử Dương làm ra bộ dáng căng thẳng phòng bị, tâm tình lại chẳng có nửa phần gợn sóng từ đầu tới đuôi. Với trình độ khống chế bây giờ của cậu đủ để lừa gạt nhóm người còn chưa trưởng thành này.

Ánh mắt Vương Kiều Kiều rơi lên người của cậu và Tạ Văn Húc, còn có Nghiêm Đồng, sau đó lập tức xác nhận suy đoán.

Phương Tử Dương mà nàng vẫn luôn đố kỵ, hình như có khả năng đã gặp phải đối thủ. Vương Kiều Kiều bỗng nhiên rất hưng phấn.

Kỳ thực nàng vẫn luôn tự hiểu lấy mình, Tạ Văn Húc không coi trọng nàng, nàng vẫn biết, nhưng nàng vẫn luôn thích đối nghịch cùng với Phương Tử Dương, đều là vì thân phận cùng tướng mạo của cậu và nàng không khác biệt lắm, nhưng tại sao Phương Tử Dương lại được Tạ Văn Húc yêu thích, trở thành vị hôn phu của Tạ gia.

Nàng chính là đố kỵ Phương Tử Dương, tương lai không cần biết Tạ Văn Húc chọn ai, chỉ cần không phải Phương Tử Dương thì nàng liền cao hứng!

Bên phía Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc, vì giúp bạn tốt hả giận, hai người trực tiếp chặn đường Phương Khiêm Hạo.

Chu Tuấn xem thường mà liếc mắt nhìn Nghiêm Đồng, dù là tính cách hay là ngoại hình đều là một Bạch Liên Hoa điển hình, đối với Phương Khiêm Hạo dẫn người đến đây thì ngữ khí trào phóng cực kỳ, “Tôi nói chứ Phương Khiêm Hạo, anh đây là đầu óc có vấn đề do uống nhầm thuốc hay là bị ngu đột xuất, tụ hội trong vòng của chúng ta, con chó con mèo linh tinh gì anh cũng mang tới? Đặc biệt còn là cái loại từng cắn em trai anh.”

“Người biết đến còn cho rằng lòng dạ của anh rộng rãi không để bụng, ai không biết còn tưởng là anh và em trai có thù với nhau, cố ý quan tâm đến kẻ thù của em trai? Hay là anh cảm thấy tin tức bát quái ở Giang thị còn quá ít, muốn cống hiến một phần câu chuyện anh em trong hào môn xung đột hả?”

Đừng nhìn Chu Tuấn dương quang suất khí, cái miệng nhỏ này mắng chửi cũng nổi danh trong vòng của bọn họ a.

Triệu Cảnh Ngọc bất đắc dĩ mà nhìn Chu Tuấn, lại dùng một ánh mắt khó nói nên lời mà đánh giá Nghiêm Đồng, một xướng một họa, “Ôi chao Chu Tuấn a, cái miệng này của cậu sao lại hư như vậy, đắc tội với người ta thì làm sao. Anh Phương rất ít khi dẫn người đi theo, mà con chó con mèo sao có thể đẹp mắt tới vậy chứ, theo tôi thấy thì đây hẳn là chị dâu của Tử Dương nhà chúng ta đi.”

Hai người âm dương quái khí chém gió. Quả thực chính là giải thích hoàn mỹ cho hai chữ pháo hôi thì phải hung hăng như thế nào.

“…” Sắc mặt Nghiêm Đồng thay đổi liên tục ngay tại chỗ, trên mặt đỏ trắng luân phiên.

Hắn không nghĩ tới hôm nay vừa đến đây đã phải chịu một cái khuất nhục như vậy.

Mặc dù đã sớm biết ngày hôm nay khẳng định sẽ bị đám người thiếu gia tiểu thư ở đây làm khó dễ, nhưng hắn thật không nghĩ tới cư nhiên lại có thể đụng tới hai người bạn thân của Phương Tử Dương, hai người này chính là pháo hôi ác độc điển hình, miệng độc muốn chết, tính khí cũng ương ngạnh đến đòi mang!

Mà nơi có hai người này, chắc chắn cũng sẽ có Phương Tử Dương.

Đúng như dự đoán, rất nhanh hắn đã nhìn thấy Phương Tử Dương đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt cảnh giác đề phòng nhìn chằm chằm hắn.

Bên cạnh chính là Tạ Văn Húc.

Nghiêm Đồng cảm thấy bản thân mất mặt cực kỳ.

Nhưng sau khi nhìn thấy tầm mắt nóng rực của Tạ Văn Húc, tâm tình khó chịu vì bị nhục nhã của hắn rất nhanh liền khôi phục.

Không sao cả, Phương Tử Dương càng sai người bắt nạt hắn, Tạ Văn Húc sẽ càng chán ghét đối phương. Trải qua ba năm nỗ lực của hắn, bây giờ Phương Tử Dương cũng không còn là nam chính, cậu ta biến thành một kẻ ngu xuẩn ngốc nghếch chỉ biết ghen tị.

Nghĩ đến đây, Nghiêm Đồng cũng không còn tức giận nữa.

Trong nháy mắt viền mắt đột nhiên ửng đỏ, đôi mắt xuất hiện ánh nước, khẽ cắn môi, bất lực đứng tại chỗ, bộ dáng thật giống như bị người bắt nạt hung tợn lại không thể không nổ lực kiên cường.

Hắn nhìn về phía Phương Tử Dương, âm thanh khuất nhục khổ sở, “Phương Tử Dương, thật xin lỗi, chuyện hot search không phải tôi cố ý, tôi đã cố gắng giải thích cho tất cả mọi người, nhưng không ai tin tôi, tôi, tôi cũng không muốn cậu bị mọi người mắng…”

Nhu nhược kiên cường, thanh thuần vô tội.

Không cần nói quá nhiều lời nói, đã có thể làm cho bất cứ nam nhân nào cũng đều sinh ra ý muốn bảo hộ.

Đây chính là thủ đoạn quen thuộc của Nghiêm Đồng.

Phương Tử Dương đối với chiêu này quá quen thuộc.

Phương Tử Dương ôm lấy cánh tay, hoàn toàn không có ý tứ muốn tiếp nhận lời xin lỗi, mặt lạnh không nói lời nào.

Nghiêm Đồng đối với thái độ này rất là cao hứng, còn có chút khinh bỉ, biểu tình trên mặt càng thêm thương tâm, viền mắt đỏ bừng, nước mắt giống như muốn rơi xuống.

Phương Khiêm Hạo lập tức không nhịn được tính khí, hắn trợn trắng mắt, đem lễ nghi gia giáo thường ngày của Phương gia quăng ra sau đầu, lớn tiếng rít gào, “Chu Tuấn, Triệu Cảnh Ngọc, hai người các cậu mở miệng sạch sẽ một chút! Tiểu Đồng là khách nhân tôi mang đến! Huống hồ nơi này là tụ hội của Vương Kiều Kiều, nếu như tôi nhớ không nhầm thì Vương Kiều Kiều không mời hai người các cậu đến đây nhỉ? Hiện tại các cậu muốn gây chuyện có phải hay không?”

Sắc mặt Tạ Văn Húc cũng lạnh xuống, ánh mắt mang theo ý lạnh âm u.

Nhưng bởi vì thân phận không thích hợp, lại có Phương Khiêm Hạo ra mặt, hắn tạm thời không nói gì, chỉ là ánh mắt nặng nề, hiển nhiên đã ghim lại chuyện này.

So với Phương Khiêm Hạo dễ dàng kích động, hiển nhiên Tạ Văn Húc có đầu óc hơn nhiều.

Mà rất đáng tiếc.

Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc căn bản không sợ bọn họ rít gào hay thù dai, cũng hoàn toàn không sợ đắc tội người ta.

Triệu Cảnh Ngọc nháy mắt mấy cái, ánh mắt vô tội, “Anh Phương làm gì lại tức giận như vậy nha, chúng tôi nói gì sai rồi hay sao? Lẽ nào Nghiêm Đồng không phải chị dâu tương lai của Tử Dương sao? Vậy hạng người này anh dẫn đến đây làm gì, hắn cũng không phải người trong vòng chúng ta?”

Mở to mắt nói nhăng nói cuội, đạo hạnh của Triệu Cảnh Ngọc cũng không thấp đâu.

Đố tượng ám muội của Nghiêm Đồng như vậy, từ sáng đến tối phải ứng phó nhiều như vậy không thấy mệt hay sao, Phương Tử Dương là một người tốt, cậu đương nhiên phải hỗ trợ hợp tác cho người ta rồi.

Phương Khiêm Hạo vốn là đang theo đuổi Nghiêm Đồng, tự nhiên không dám phủ định.

Nếu hiện tại Phương Khiêm Hạo phủ định lời Triệu Cảnh Ngọc nói, vậy về sau hắn có lý do gì để tiếp tục theo đuổi người ta, chẳng lẽ phải coi là bạn bè cả đời? Không thể!

Huống hồ lời nói của Triệu Cảnh Ngọc, cũng coi như là gián tiếp giúp hắn thăm dò ý tứ của Nghiêm Đồng.

Ôm tâm tư bí ẩn như vậy, Phương Khiêm Hạo nhất thời nói không ra lời.

Chu Tuấn thừa thắng xông lên, cười như không cười, “Phương Khiêm Hạo, nếu không phải là chị dâu của Tử Dương, chẳng lẽ… đây là người mà anh bao dưỡng chơi đùa sao? Nhưng mà hôm nay là sinh nhật của Vương Kiều Kiều, cũng không phải là cái loại tụ hội lén lút kia của chúng ta đâu, anh mang tình nhân lại đây có chút không tốt lắm.”

Những người trong phòng nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Đồng nhất thời có chút quỷ dị.

Có xem thường, có cân nhắc, có mắt tỏa sáng đánh giá.

Ở đây đều là thiếu gia tiểu thư của hào môn ở Giang thị, trong xương cốt đã mang theo ngạo khí, cái loại thân phận tình nhân này trong mắt bọn họ chính là thứ không ra gì.

Không thể không nói, ngày hôm nay Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc đem cái vai pháo hôi ác độc này diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Ngay cả Phương Tử Dương cũng muốn vỗ tay cổ vũ cho hai người bạn tốt của mình.

Hiệu quả rất tốt. Đừng nói Phương Khiêm Hạo tức đến không chịu được. Ngay cả người nhẫn nại như Tạ Văn Húc cũng không nhịn được, làm gì có nam nhân nào chịu đựng được khi nhìn thấy người mình yêu bị nhục nhã trước mặt mọi người như vậy. Mà lời nói của Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc cũng không phải khó nghe bình thường.

“Được rồi!” Tạ Văn Húc nhịn không được tức giận đứng lên.

Không gian trong phong đột nhiên ngưng trệ, mọi người đồng loạt nhìn về phía Tạ Văn Húc, hiển nhiên không hiểu tại sao mà hắn lại phản ứng lớn như vậy.

Phương Tử Dương nở một nụ cười miễn cưỡng, “Tạ Văn Húc, anh làm sao vậy?”

Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc giống như bị hù, khí thế hung hăng bỗng nhiên bị tắt, lắp ba lắp bắp nói, “Tạ ca, chúng tôi đang nói chuyện với tiểu tình nhân của Phương ca mà? Anh tức giận cái gì a…”

Lời vừa nói xong, Tạ Văn Húc càng tức giận hơn, Tiểu Đồng là người hắn coi trọng, không quan tâm đến Phương Khiêm Hạo, cái danh xưng tình nhân này chính là sỉ nhục đối với Nghiêm Đồng!

Những câu nói ngày hôm nay bị truyền đi, thì những người khác trong cái vòng này sẽ nghĩ sao về Tiểu Đồng?

Bình thường Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc cũng không phải là người không biết đúng mực, tuy rằng hung hăng nhưng cũng không quá phận, ngày hôm nay cứng đầu như vậy, nhất định là do Phương Tử Dương sai khiến.

Bỗng nhiên chủ động tới tham dự tụ hội của Vương Kiều Kiều, nếu không phải là cố ý muốn tới gây sự bắt nạt, có chết Tạ Văn Húc cũng không tin!

Bỏ qua Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc. Tạ Văn Húc trực tiếp nhìn về phía kẻ cầm đầu Phương Tử Dương, thực sự không có cách nào duy trì bộ dáng vị hôn phu ôn nhu, ngột ngạt tức giận, “Tử Dương, ngày hôm nay cậu thực sự hơi quá đáng.”

Phương Tử Dương không lên tiếng, ngoan ngoãn vừa nãy cũng đã biến mất.

Cậu chậm rãi đứng lên từ trên sô pha, mặt không hề cảm xúc nhìn hắn, âm thanh không nghe ra hỉ nộ, “Tôi quá đáng như thế nào?”

“Ngày hôm nay cậu cố ý đến bắt nạt người ta đi!” Giọng nói Tạ Văn Húc âm trầm, ngữ khí khẳng định chứ không phải là dò hỏi.

“Đúng vậy, có sao không.” Biểu tình Phương Tử Dương nhàn nhạt, trong mắt đều là thanh lãnh, “Anh vì cậu ta mà chất vấn tôi, bất bình giùm cậu ta sao?”

Cái loại thái độ không hề muốn nhận sai này làm cho lửa giận của Tạ Văn Húc ngày càng tăng lên.

“Chẳng lẽ tôi không nên chất vấn cậu sao? Phương Tử Dương, cậu khi nào lại trở thành như vậy? Tôi biết cậu bởi vì chuyện hot search mà tức giận, nhưng không phải do Từ Gia Khánh làm sao? Tiểu Đồng cũng là người bị hại, cậu suy đoán lung tung giận chó đánh mèo bắt nạt người ta, cậu nhìn dáng vẻ hiện tại của cậu xem, cậu có biết cậu xấu xí bao nhiêu không?!”

Tạ thiếu gia ôn nhu lần đầu tiên nổi giận lớn như vậy trước mặt người ngoài. Rất tốt, rốt cuộc cũng gỡ bỏ ngụy trang.

“Tạ Văn Húc, tôi xấu hay không tôi không biết, nhưng hiện tại tôi rốt cuộc cũng có thể khẳng định, anh rất biết nịnh người đó! Tiểu Đồng cơ à, ha ha, thân thiết với người ta như vậy sao.”

Phương Tử Dương đột nhiên trở mặt, một cước mạnh mẽ đem người đạp ngã xuống đất. Cậu hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh, hai tay vung lên, ba ba ba, tát thật mạnh vào hai má của hắn ta.

Mọi người bị tình cảnh bạo lực đột ngột dọa cho bối rối.

Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc thì lại thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ chạy ra ngoài.

Chu Tuấn đem cửa phòng khách mở ra, thuận tiện cho mọi người quan sát.

Triệu Cảnh Ngọc hướng về phía hành lang ở ngoài rống to, “Ai nha nha, Tử Dương cậu đừng đánh nữa, cho dù Tạ Văn Húc có quá trớn cũng không thể đánh hắn như vậy nha, nếu hắn ngoại tình thì giải trừ hôn ước là được rồi, hắn chính là người thừa kế của Tạ gia đó, đánh hỏng là có chuyện, đây chính là Tạ gia ở Kinh đô a!”

“Nhanh, mau dừng tay! Tử Dương nghe lời khuyên của chúng tôi a, ba nuôi của hắn là Tạ Tranh đó, Tạ Tranh Tạ tổng của Tạ gia! Cậu thanh tỉnh một chút a, không thể đánh người thừa kế của Tạ gia được! Coi chừng Tạ gia xử lý chúng ta!”

“A a a, Tử Dương nếu như cậu không hết giận, vậy chúng ta liền leo lên giường của cha Tạ Văn Húc a, tuyệt đối đừng đánh chết người a!”

Kèm theo những lời này là tiếng gào đinh tai nhức óc.

Mấy căn phòng gần đó không hẹn mà cùng yên tĩnh một chốc, sau đó cửa phòng đồng loạt mở ra.

Mà một căn phòng gần đó lại không hề mở cửa ra.

Tạ Tranh tay cầm ly rượu cứng ngắc giữa không trung…