Hắn không nghĩ tới Phương Tử Dương cư nhiên lại làm việc dứt khoác như vậy, không kiêng dè chút nào, không sợ người ngoài hay dư luận đánh giá, quyết tâm đánh cho hắn một gậy lớn.
Tuy rằng trước đây hắn đã biết rằng Phương Tử Dương vốn là một người hung hăng kiêu ngạo như vậy, kỳ thực cũng không kỳ quái, nhưng hắn thật không nghĩ tới, trải qua ba năm đả kích, đối phương vẫn chói mắt như vậy…
Hắn bỗng nhiên có chút khủng hoảng.
Ngày hôm nay Phương Tử Dương làm cho hắn nhớ lại một đoạn ngắn trong tiểu thuyết.
Mặc dù trong nội tâm hắn cảm thấy nhân phẩm Phương Tử Dương có vấn đề, hắn cực kỳ chán ghét Phương Tử Dương tổn thương một đám nam phụ, nhưng không thể không thừa nhận Phương Tử Dương rất là ưu tú chói mắt.
Mà vừa nãy, hắn phảng phất thấy được trên người Phương Tử Dương có loại ánh sáng kia, khiến mọi người không tự chủ bị cậu ta hấp dẫn…
Đó không phải là điều mà hắn muốn thấy!
Phương Tử Dương là nhân vật chính thì sao? Không phải hắn đã xuyên sách vào đây rồi hay sao, thế giới trong sách còn có thể phát triển nữa ư?
Hẳn là ông trời nhìn Phương Tử Dương cũng không vừa mắt, cho nên mới để cho hắn xuyên qua, thay đổi vai chính đi?
Thân phận bây giờ của hắn đối ngược với Phương Tử Dương, mẹ của Phương Tử Dương đoạt đi nam nhân của mẹ hắn, khiến mẹ hắn phải rời đi, hại nguyên thân từ nhỏ vốn là thiếu gia hào môn biến thành một đứa con hoang…
Mặc dù khi mẹ giải thích với hắn, có nhiều chỗ làm hắn cảm thấy nghi hoặc và không đúng lắm. Nhưng tóm lại, với thân phận là người xuyên sách, hay là con riêng của Phương gia, hắn và Phương Tử Dương đều không thể chung sống một cách hoà bình.
Nếu như lúc trước Nghiêm Đồng sinh ra tâm tư đối nghịch với Phương Tử Dương còn có chút chột dạ, thì bây giờ không chút nào cảm thấy như vậy nữa.
Hôm nay sau khi chân chính trải nghiệm tính khí “ác liệt” của Phương Tử Dương, hắn cảm thấy hắn chính là sứ giả mà ông trời phái tới cứu vớt đám nam phụ.
Sau khi an ủi bản thân xong, lúc Nghiêm Đồng quay đầu đối mặt với một đống ánh mắt đang đánh giá hắn, hắn liền trấn định hơn rất nhiều.
Hắn căn bản không có cướp vị hôn phu của Phương Tử Dương, hắn và Tạ Văn Húc chỉ có mối quan hệ bạn bè đơn thuần mà thôi, hắn tiếp xúc với Tạ Văn Húc bất quá cũng chỉ là muốn nhắc đối phương rời xa Phương Tử Dương, tránh khỏi kết cục buồn bã ủ rũ.
Về phần Tạ Văn Húc thích hắn, loại chuyện tình cảm này hắn căn bản không thể khống chế. Còn có Phương Khiêm Hạo nữa, giữa bọn họ căn bản không có khả năng.
Mẹ nói hắn là con riêng của Phương Ngạn Đông, như vậy Phương Khiêm Hạo chính là anh trai hắn, bọn họ làm sao có khả năng trở thành tình nhân, huống hồ hắn cũng không thích Phương Khiêm Hạo, chỉ coi đối phương là anh trai.
Mà Phương Khiêm Hạo thích hắn, hẳn là tình cảm anh em với nhau bị Phương Khiêm Hạo hiểu lầm mà thôi.
Vốn dĩ chỉ là mối quan hệ bạn bè, ngày hôm nay bị Phương Tử Dương gây sự như thế, trong mắt người ngoài thực sự là không thể nói rõ được, trước mắt chỉ có thể rũ sạch quan hệ, sau đó chờ đến khi hắn nhận người thân, chờ chuyện con riêng của Phương gia bộc lộ thì tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết.
Nghĩ đến việc nhận thân này, Nghiêm Đồng càng thống hận Phương Tử Dương.
Vốn là hắn không định trở về Phương gia, mấy năm sau Phương gia sẽ phá sản, hắn cũng không phải nguyên chủ thật sự, căn bản không muốn làm việc này, nhưng hiện tại không thể không lấy lợi thế này ra dùng.
Nghiêm Đồng khẽ cắn răng, dùng ánh mắt thâm tình nhìn về phía Tạ Văn Húc, giống như nhẫn tâm chuẩn bị làm một chuyện động trời nào đó rồi lại có biểu tình không thể không làm, bộ dáng khổ sở khuất nhục, “Tạ Văn Húc, thật xin lỗi, tôi cho là chúng ta chỉ là bạn tốt, lại không nghĩ vị hôn phu của anh… Tuy rằng Phương Tử Dương rất là quá đáng, nhưng lần này coi như là tôi có lỗi với cậu ấy, chuyện vừa rồi tôi không trách cậu ấy, cũng không trách anh, chuyện tình cảm căn bản là không thể khống chế.”
“Chỉ là mọi chuyện đã nháo thành như vậy, chúng ta cũng nói rõ mọi chuyện đi. Tôi không muốn trở thành.. người thứ ba, xin lỗi.”
Hắn cũng không muốn tuyệt tình như thế, tuy rằng Tạ Văn Húc rất ưu tú rất thâm tình, nhưng người nọ cũng không phải mẫu hình người yêu lí tưởng của hắn.
Nói xong Nghiêm Đồng không dám nhìn đến biểu tình của Tạ Văn Húc, hắn nhìn về phía Phương Khiêm Hạo, không nhịn được cắn cắn môi, hít sâu một hơi, vẻ mặt Nghiêm Đồng muốn nói lại thôi, so với khi nãy còn muốn khó chịu hơn, “Học trưởng Phương, anh… Tôi xin lỗi, ngày hôm nay liên luỵ đến anh. Ngày khác tôi sẽ đến nhà xin lỗi anh sau, buổi tụ hội ngày hôm nay, cảm ơn lời mời của học trưởng.”
Ngay sau đó, Nghiêm Đồng liền quay người rời đi. Trong lòng hắn rất muốn giải thích rõ ràng với mọi người, nhưng thiết lập tính cách không cho phép hắn làm như vậy, mà bây giờ có nói cũng không rõ ràng, cũng không có ai tin.
Trước tiên chỉ có thể bày tỏ thái độ, chờ sau khi hắn được Phương gia nhận về thì tất cả vấn đề liền được giải quyết.
Huống chi hôm nay hắn đến Crown là có một chuyện quan trọng hơn cần phải làm, cho nên chỉ có thể bỏ qua gút mắc với Phương Khiêm Hạo cùng Tạ Văn Húc, hai người đó có thể đoạn giao với hắn hay không hắn không thể quan tâm được.
Nhưng cái người trợ lực nhất với Phương Tử Dương kia, hắn nhất định không thể để cho cậu ta gặp được.
…
Hai nhân vật chính đều đã chạy rồi, chỉ còn lại Tạ Văn Húc và Phương Khiêm Hạo, hai người như bị sét đánh trúng mà choáng váng tại chỗ, trận náo nhiệt này mới không còn thú vị nữa.
Nhưng là khán giả bị hấp dẫn lại đây vẫn như cũ nhìn đến say sưa ngon lành.
Thời gian mấy người Phương Tử Dương tranh cãi ầm ĩ cũng không lâu, nhưng thông tin để lộ ra trong lời nói nhiều lắm, đặc biệt là phản ứng cuối cùng của Nghiêm Đồng, thực sự là rất thú vị.
Vốn tưởng đây chỉ là một scandal bắt gian vị hôn phu bắt cá hai tay thông thường, chỉ có điều đối tượng là người thừa kế của Tạ gia mà thôi, nhưng bây giờ nhìn lại, hình như có chút khúc chiết a.
Theo tình huống này mà xem, hình như người thừa kế Tạ gia còn chưa ngoại tình thành công, mà bị vị hôn phu chịu khổ cùng minh phát hiện ra, kết quả là vị tiểu Tam kia còn không cảm kích…
Chà chà chà, chuyện cười này của Tạ gia chỉ sợ là muốn làm lớn!
Mọi người xung quanh nhìn nhau lộ ra nụ cười hiểu ý.
Mà trong đám người đứng đằng sau. Tạ tranh sau khi nhìn thấy tất cả, vốn là một khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, bây giờ càng thêm tức giận, trầm giọng dặn dò người bên cạnh, “Đi thăm dò cái thằng ngu Tạ Văn Húc này đã làm gì với Phương Tử Dương. Nếu như nó không kịp giúp vụ video hot search, nhưng đối với tình cảm của Phương Tử Dương cũng không thể vô tình như thế…”
Nếu như anh không cảm giác sai, vừa nãy ánh mắt Phương Tử Dương nhìn về phía Tạ Văn Húc mang theo căm hận sâu đậm.
Tuy rằng hắn đối với việc Đường Huân quan tâm Phương Tử Dương thì rất có ý kiến, nhưng bất quá mà nói Phương Tử Dương cũng chỉ là một đứa trẻ bị nuông chiều sinh hư, bản tính cũng không coi là xấu xa. Thậm chí sau nhiều năm quan sát, anh thấy đứa trẻ này kỳ thực rất đơn thuần rộng rãi,… Ờ thì tuy rằng gần đây có chút phản nghịch.
Cho nên đến cùng là Tạ Văn Húc đã làm cái gì mà khiến cho đối phương lộ ra biểu tình hận thù như vậy?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tạ Tranh càng lạnh hơn, bồi thêm một câu, “Kêu bọn họ động tác nhanh một chút, tôi không muốn thằng ngu đó làm mất mặt Tạ gia thêm nữa.”
Bí thư Lý nghe vậy thì nghiêm nghị, ôm chặt túi giấy, “Vâng, ông chủ.”
…
Tạ gia luôn có hình tượng tốt đẹp, bây giờ liền trở thành trò cười trong giới thượng lưu.
Bất quá Phương Tử Dương không thèm quan tâm đến chuyện này, thậm chí cậu còn cảm thấy vui như mở cờ. Cậu cũng không phải người nhà họ Tạ, Tạ gia trở thành trò hề liên quan gì đến cậu chứ? Là chỗ dựa cho Tạ Văn Húc, Tạ gia càng không tốt, cậu tất nhiên rất cao hứng.
Vừa nãy mang theo Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc rời đi, cậu thật sự cũng không có rời khỏi Crown, mà để hai người Chu Tuấn rời đi trước, sau đó tìm một góc trốn vào, chờ hành động của Nghiêm Đồng.
Mục đích thật sự khi tới đây cậu cũng không có quên. Kích thích Tạ Văn Húc xé rách nguỵ trang của hắn cũng là chuyện tiện tay mà thôi.
Mà Nghiêm Đồng hiển nhiên cũng không quên dự định tới đây ngày hôm nay.
Như Phương Tử Dương sở liệu, hắn căn bản không có quản Tạ Văn Húc cùng Phương Khiêm Hạo, chuồn nhanh đến sảng khoái.
Đối với việc này Phương Tử Dương hoàn toàn không hề bất ngờ.
Đều nói hiểu rõ bạn nhất chính là kẻ thù của bạn, đời trước từng tranh đấu nhiều năm với Nghiêm Đồng, cậu còn không biết hắn ta là hạng người gì sao?
Ích kỷ dối trá.
Nghiêm Đồng chính là loại người ngoài miệng nói rất tốt, nhưng sự “tốt bụng” của hắn đều xây dựng trên sự trả giá của người khác, hắn đứng ở điểm cao nhất của đạo đức đi chỉ trích người ta.
Nhưng không thể phủ nhận, Nghiêm Đồng rất có thiên phú trong việc câu dẫn nam nhân, ngoại trừ Phương Ngạn Đông hoàn toàn còn lý trí, những nam nhân khác đối với hắn cứ như bị mất não.
Bởi vì cậu biết rõ điểm ấy, cho nên ngày hôm nay mới thành công lợi dụng điều đó mà xé rách sự giả dối của Tạ Văn Húc.
Mắt thấy Nghiêm Đồng một mình rời đi, Phương Tử Dương lặng lẽ theo sau.
Hẳn là trước khi tới đây Nghiêm Đồng đã tìm hiểu bản đồ ở Crown, mỗi khi rẽ qua một cái hành lang đều rất dứt khoác.
Phương Tử Dương theo sát phía sau, rẽ trái lượn phải không bao lâu, liền đến trước cửa một căn phòng nhỏ.
Sau khi đến nơi, Nghiêm Đồng cũng không có vội vã hành động, cũng không có đi gõ cửa. Mà hắn giả vờ đi ngang qua quan sát cảnh vật chung quanh, sau khi xác định không có người mới tránh khỏi camera, nhanh chóng ném cái ví tiền xuống trước cửa, rồi mau chóng rời đi.
Phương Tử Dương nhìn một màn này xong, mím mím môi.
Chờ sau khi Nghiêm Đồng rời đi, cậu không chút nghĩ ngợi, chạy ra nhặt bóp tiền lên, sau đó quẹo vào nhà vệ sinh ở gần đó, mở ra kiểm tra.
Không ngoài dự liệu, trong ví tiền quả nhiên có tấm hình.
Chỉ là khi nhìn vào bức hình…
Phương Tử Dương nhíu mày.
…