Chương 1: Bướm xanh

“Chúng tôi lấy được từ trong dịch dạ dày của người chết một số loại thuốc không rõ nguồn gốc và một chút cồn. Chúng tôi có lý do hợp lý để nghi ngờ, có người lén bỏ thuốc vào trong ly rượu của người chết…”

Mưa bụi lất phất trong đêm đã tan đi, rạng đông giống như được gột rửa triệt để. Từ trong cửa sổ gỗ của chung cư nhìn ra bên ngoài, trong phạm vi tầm nhìn là một mảnh cỏ dần xanh biếc, mây trắng trên đỉnh đầu nhẹ nhàng ép lên ngọn cây, ngoài phòng là sự hài hòa vào sáng sớm của vạn vật. Mà tivi trong phòng không tắt cả một đêm, chiếu đi chiếu lại một bộ phim Hồng Kông kinh điển.

Lê Phù nằm sấp trên giường ngủ rất sâu, ngay cả chăn rơi khỏi giường cô cũng không có cảm giác. Bút, tài liệu bị ném lung tung trên thảm, một quyển sách rất dày dừng lại ở trang giải phẫu học. Lúc này, tivi đang chiếu đến đoạn nữ pháp y giải phẫu, khả năng thích nghi rất cao. Trường cô học là Cambridge “G5” (*).

(*) British G5 (còn gọi là Golden Triangle): Nhóm đại diện cho trình độ nghiên cứu và học thuật cao nhất nước Anh, thường được gọi là 5 trường BRIC, gồm Đại học Oxford, Đại học Cambridge, Imperial College London, University College London, Trường Kinh tế và Khoa học Chính trị London.

Nếu không gặp phải một cơn ác mộng máu me đầm đìa, cô cũng không đột ngột bừng tỉnh.

Mở đôi mắt mệt mỏi ra, cô đỡ thắt lưng lười biếng, cảm giác bên cổ nóng lên, cô tiện tay lau đi một tầng mồ hôi mỏng. Đây là cơn ác mộng thứ ba mà cô gặp phải gần đây, cô thở dài nhìn bài tập đầy ắp trên thảm. Từ khi đón năm mới đến giờ, cô chưa được nghỉ ngơi ngày nào, cả ngày trải qua cuộc sống hai điểm một đường với cường độ cao.

Tháng ba ở Cambridge là thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo rõ rệt, nhưng chuyện đầu tiên Lê Phù rời giường vẫn là đẩy cửa sổ ra, há miệng hít một hơi. Bởi vì trời đã mưa, trong không khí tràn ngập hương cỏ xanh dễ chịu.

Xoạch, cô lập tức đóng cửa số lại.

Mặc dù cô ngửi được hương mùa xuân, nhưng gió tháng Ba vẫn khá lạnh.

Lê Phù xoa huyệt thái dương, quay lại bên giường ngồi xuống. Cô cầm di động trên tủ đầu giường lên, lưu loát mở khóa, tin nhắn Wechat dày đặc.

Tính tình cô cởi mở, nhân duyên đặc biệt tốt, có một đống bạn bè ở Cambridge.

Đầu tiên, cô mở ảnh đại diện có tên “Madam Lương”, đây là ghi chú cô lưu cho người mẹ làm nữ cảnh sát.

Mẹ gửi tới một tin chào buổi sáng: [Tiểu Phù, dậy chưa đấy?]

Lê Phù trả lời: [Dậy rồi ạ.]

Mẹ vào thẳng vấn đề: [Chàng trai mà dì con giới thiệu khen con liên tục, con cảm thấy thế nào?]

Người nhà bắt đầu lục tục quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự của cô. Bà ngoại và hai dì lúc nào cũng lo lắng cô học pháp y nên đường tình duyên sẽ không thuận lợi, nhưng cô cảm thấy đấy chỉ là quan điểm cá nhân. Cô kiêu ngạo cho rằng, nữ pháp y chính là cô gái ngầu nhất trần đời.

Cho nên, cô chưa bao giờ để ý đến chuyện trần tục, cũng không gặp gì lấy đó.

Lê Phù thuận miệng trả lời: [Tính tình khá tốt, chỉ là quá nhiệt tình thôi ạ.]

Mẹ: [Nhiệt tình không tốt à, lúc đầu mẹ cũng là coi trọng sự nhiệt tình của ông ba nhà con…]

[Vâng, nhiệt tình đến mức đêm đó đã muốn dẫn con về nhà anh ta.] Một câu của Lê Phù khiến đầu bên kia yên tĩnh vài giây.

Trong ống nghe truyền đến tiếng an ủi của mẹ: [Kiểu nhiệt tình này không được, chúng ta không cần vội.]

Sau khi Lê Phù “Dạ” một tiếng, tầm mắt chuyển đến ảnh chụp gia đình bốn người năm ngoái lúc đi du lịch ở Úc. Cô sinh ra trong một gia đình có bầu không khí vui vẻ, tuy ba mẹ đều là cảnh sát, nhưng tính cách không quá mạnh mẽ, ngược lại họ vẫn luôn ủng hộ ước mơ của cô.

Lúc sắp cúp máy, trong ống nghe xuất hiện giọng nói của một người đàn ông, là ba của Lê Phù: [Tiểu Phù à, tuần trước ba đến Hoàng Đại Tiên xin cho con một quẻ, nói năm nay con có thể thoát ế đấy.]

[Uổng cho ba đến giờ vẫn là thanh tra cấp cao, thế mà lại đi tin mấy cái này.] Từ trước đến nay Lê Phù nói chuyện với ba luôn rất thoải mái.

Cả nhà hàn huyên một lúc, sau đó Lê Phù cúp điện thoại. Thế nhưng một cuộc điện thoại vừa tắt, thì một video-call lại xuất hiện, là Ngô Thi, bạn học khoa luật Cambridge của cô.

Thấy mặt và cổ Lê Phù đều ửng hồng, Ngô Thi nhíu mày ồ một tiếng: “Mộng xuân à?”

“Ừ” Lê Phù đặt di động lên bồn rửa mặt, tiện tay buộc mái tóc xoăn lòa xòa thành đuôi ngựa, vừa nặn kem đánh răng vừa nói: “Mơ thấy mình đại chiến ba ngày ba đêm với 10 anh người mẫu Anh.”

Ngô Thi chậc chậc vài tiếng: “Mộng xuân là chuyện tốt, chứng tỏ cậu đang đi theo kết quả bói Tarot của tớ.”

“Kết quả gì?” Hiển nhiên Lê Phù đã quên mất chuyện này.

“Lúc đầu năm ấy, không phải tớ bói bài Tarot cho cậu một lần sao. Cậu còn khen tớ mua bộ bài rất đẹp, cậu rút được một tấm bài bướm màu xanh. Tớ nói năm nay chắc chắn cậu sẽ thoát ế, chuyện quan trọng như vậy, cậu không nhớ rõ à?”

“Năm ngoái cậu cũng nói vậy.”

“…”

Lê Phù chăm chú đánh răng, nghe Ngô Thi cằn nhằn, câu được câu không đáp lời.

Đối với người bạn tốt này, cô định nghĩa thế này: Ngoại trừ kỹ năng bói toán cực kỳ không đáng tin cậy thì những thứ khác đều đáng tin.

Cuối cùng, Ngô Thi nói chán chết, dù sao cô ấy cứ muốn thề sống thề chết bảo vệ thiên phú đoán mệnh của mình, còn tăng thêm tiền cược. Nói với Lê Phù rằng nếu như lần này cô ấy tính chuẩn, cô ấy muốn đến Công viên Thorpe chơi tàu lượn siêu tốc hai lần.

Lê Phù đồng ý, dù sao cô cũng không tin mấy thứ huyền học này.

Trước khi cúp máy, Ngô Thi dặn dò cô đừng đến trễ buổi diễn tấu chiều nay.

Lê Phù tốn chút thời gian chỉnh trang bản thân, dáng người cô cao, khoảng chừng 1m72, cộng thêm từ nhỏ đã thích vận động ngoài trời, mặc quần áo vào thì gầy, cởi quần áo lại có thể thấy rõ đường cơ bụng số 11 xuất sắc. Đường nét khuôn mặt cũng rất lập thể (**), không cần trang điểm quá nhiều son phấn, là gương mặt mỹ nhân tiêu chuẩn.

(**) Ngũ quan lập thể: Thuật ngữ dùng để chỉ sự cân đối, hài hòa của năm bộ phận trên khuôn mặt (tai, lông mày, mắt, mũi, miệng).

Cô không phải loại hình Tiểu gia Bích Ngọc (***), hiếm khi có cảm giác thả lỏng.

(***) Tiểu gia Bích Ngọc: Thành ngữ chỉ những thiếu nữ xinh đẹp trong gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có vẻ ngoài không nhất định sẽ đẹp nhưng dễ thương, có hơi giống em gái nhà bên, thường là những cô gái hoạt bát, dễ gần.

Tuy ánh mặt trời nhìn tươi sáng ấm áp, nhưng chiếu lên người lại không hề ấm áp. Sau khi Lê Phù bọc mình trong một chiếc áo len dày cộp thì vội vàng rời khỏi nhà trọ. Thật ra vận may của cô không tệ, lúc mới học nghiên cứu sinh, đúng lúc nhà trọ sinh viên mới xây ở Cambridge mở cửa, vì thế cô được phân đến phòng hướng về phía mặt trời. Thiết bị trong tòa nhà sắp vượt qua được nhà trọ độc lập bên ngoài rồi, trung tâm hoạt động xã giao, quán bar, quán cà phê các thứ, tất cả đều đầy đủ.

Buổi sáng, Lê Phù tranh thủ đến thư viện làm luận văn, sau đó đạp xe đến nhà ga. Đọc sách quá nhập tâm nên chưa kịp ăn cơm trưa, cô chỉ có thể mua một cái bánh mì ở cửa hàng tiện lợi gần đó, núp trong hàng ghế chính giữa gần cửa sổ, vừa gặm bánh mì vừa liên lạc với giáo sư.

Thật ra cô là một người rất thích chơi, trước kia chỉ cần một tuần không ra ngoài xã giao cô đã cảm thấy toàn thân khó chịu rồi. Nhưng việc học nặng nề nhiều tháng liên tục ép cô đến mức không thở nổi, đừng nói là đi xa, thậm chí còn không thể thường xuyên đến Luân Đôn. Mỗi ngày cô đều than vãn người mình sắp mốc meo luôn rồi.

Nếu không phải như vậy, sao cô sẽ nhận lời Ngô Thi đi xem buổi diễn tấu không hề có hứng thú kia chứ.

Mỗi ngày phải đối diện với từng trang thi thể, cô thật sự rất muốn gặp người sống.

Sau gần 50 phút đi đường, Lê Phù đã đến Luân Đôn.

Cô nhìn đồng hồ đeo tay, thấy vẫn còn thời gian, cô đến cửa hàng tiện lợi mua một chai sữa chua. Lúc xếp hàng đợi tính tiền, cô vô tình liếc sang tạp chí trên giá bên cạnh, là một cuốn tạp chí nghệ thuật Luân Đôn. Trên bìa là một người đàn ông người Hoa trẻ tuổi, mặc âu phục màu xám nhạt tinh xảo phù hợp, chỉ chụp nửa người trên, cho nên gương mặt thanh tao tuấn tú nhã nhặn càng nổi bật hơn.

Không có nhiều người xếp hàng ở phía trước nên rất nhanh đã đến lượt Lê Phù. Trong lúc vội vàng thoáng nhìn sang, cô chỉ thấy tên nhân vật được viết tay một cách đẹp đẽ trên trang bìa…

Aiden Châu.

Sau khi đi ra từ cửa hàng tiện lợi, Ngô Thi không ngừng thúc giục Lê Phù tới nhanh. Cô bắt một chiếc taxi đi đến Học viện Brixton. Ngoài cửa sổ xe là dòng người rộn ràng náo nhiệt, xe cộ nối thành rồng, tạp âm chói tai. Suy cho cùng, Luân Đôn vẫn phồn hoa, náo nhiệt và huyên náo hơn Cambridge cổ kính nhiều.

Nhưng cô chỉ có vài phút thưởng thức phong cảnh, sau đó tiếp tục vùi đầu tra tài liệu luận văn.

Đắm chìm trong học tập khiến Lê Phù suýt nữa quên rằng mình còn ở trong xe, tài xế gọi cô ba lần, cô mới tháo tai nghe xuống, cất giấy bút vào trong túi xách rồi mở cửa xe nhanh chóng chạy ra ngoài. Thấy Ngô Thi ăn mặc lộng lẫy, cô không khỏi cảm thấy quá khoa trương, nhưng Ngô Thi nói: “Tớ chỉ không bỏ qua bất kì cơ hội nào có thể xuất hiện hoa đào thôi.”

Lê Phù nói một câu thôi được rồi, sau đó kéo cô ấy đến phòng âm nhạc.

Bất cứ ai có thể mở diễn tấu ở Học viện Brixton đều là người đặc biệt, chắc chắn phải là nhân vật có tài năng trong giới âm nhạc. Buổi biểu diễn hôm nay là buổi hòa nhạc của một đoàn hòa tấu tên là “Nouak”. Lê Phù nghe Ngô Thi giới thiệu đơn giản qua một lượt, phần lớn thành viên đều là người Hoa. Ngoài ra, cô tình nguyện đến đây còn có một nguyên nhân khác, là vì họ đặt cho buổi hòa nhạc một chủ đề rất dễ nghe.

“The uncatchable blue butterfly.” (Con bướm xanh khó bắt.)

Sau khi ngồi xuống, Ngô Thi ném một cuốn tạp chí nghệ thuật lên đùi Lê Phù. Lê Phù cúi đầu nhìn thấy thì bỗng kinh ngạc, vì nó tình cờ giống với cuốn tạp chí mà cô đã thấy trong cửa hàng tiện lợi. Nhưng một cuộc gọi của giáo sư đã cắt đứt ý nghĩ lật xem của cô.

Trước mắt không có việc gì quan trọng hơn luận văn, cho dù có là mỹ nam cơ bụng tám mũi cũng phải dạt sang một bên.

Lối vào đầy ắp người đi lại, Lê Phù khó khăn tránh từng người một. Tìm một chỗ trống yên tĩnh, nghe giáo sư kiên nhẫn góp ý chỉnh sửa cho mình.

Thế giới tĩnh lặng của cô bị một bàn tay vỗ nhẹ lên bả vai cắt đứt. Giọng nói dịu dàng êm ái của người đàn ông chậm rãi bao phủ lấy cô từ sau lưng: “Xin chào, xin hỏi cô có phải là cô Lê không?”