Lê Phù nhớ rõ ngày đó rất lâu Châu Ánh Hi mới đi từ trong phòng thử đồ ra. Thấy sắc mặt anh hơi trắng, cô hỏi có phải anh mệt quá nên không thoải mái không, anh chỉ nói, không sao.
Sau đó, cô cũng không hỏi nhiều nữa.
Ngày hôm sau, Lê Phù thay bộ lễ phục màu trắng kia, dùng máy uốn tóc hơi uốn tóc lại, cẩn thận cài khuyên tai kim cương màu xanh ngọc lên, sau đó gọi Châu Ánh Hi ngồi cùng xe đi dự tiệc.
Hai người ngồi phía sau, ai lướt điện thoại người nấy.
Không nói chuyện.
Lê Phù đang tám chuyện với Ngô Thi, không cẩn thận lướt tới tin nhắn tuần trước A Wing gửi. Một năm trước, nội dung là về xu hướng tình dục của giáo viên dạy học Châu Ánh Hi. Có người tiết lộ anh xem mắt rất nhiều lần nhưng đều không có kết quả, đến nay cũng chưa từng yêu đương lần nào, đều nói anh là gay. Thậm chí có người còn đào ra “bạn trai” sống chung của anh, là một luật sư người Hoa ở Luân Đôn, tên Đàm Tự.
Nghiêng màn hình điện thoại sang một bên, Lê Phù len lén liếc người đàn ông bên cạnh một cái, nhịn cười.
Thật là một người đàn ông dịu dàng.
Không có chút công kích nào.
Cô hơi dịch lại gần anh.
Không có cảm giác sợ hãi nào, lại hít mũi ngửi ngửi, cô có thể xác định có lẽ anh, không thẳng.
Xe rẽ vào một con đường nhỏ.
Đột nhiên nghiêng một cái, Lê Phù không cẩn thận ngã vào người Châu Ánh Hi, còn ôm lấy cánh tay anh, có lẽ do tin vào nội dung bài đăng, cô không lo lắng chút nào, chỉ cười: “Ngại quá, ngồi không vững.”
“Không sao.” Châu Ánh Hi cảm thấy hôm nay cô có hơi kỳ lạ.
Sau khi ngồi vững, Lê Phù tiếp tục lướt điện thoại.
Thấy trong xe quá yên tĩnh, Châu Ánh Hi tìm đề tài: “Em đã từng tham gia yến hội chưa?”
Có thể là đang hưng phấn muốn gặp thần tượng, Lê Phù gật đầu: “Ừm, đã tham gia, tiệc tối riêng tư của Tây Cửu Long.”
Châu Ánh Hi có vẻ rất hứng thú: “Là thể loại gì? Học thuật? Hay nghệ thuật?”
Lê Phù vừa lướt màn hình vừa nói: “Mỹ thực.”
“Mỹ thực?” Châu Ánh Hi tin là thật: “Tôi còn chưa từng tham gia loại tiệc này.”
Lê Phù không nhịn được cười thành tiếng: “Sorry, không nghĩ tới anh sẽ tin.”
Sắc mặt Châu Ánh Hi cứng đờ.
Lê Phù vỗ vỗ vai anh, giải thích: “Giỡn với anh thôi, đừng để bụng. Sở Cảnh sát Tây Cửu Long là chỗ ba mẹ tôi công tác, hàng năm Sở Cảnh sát đều sẽ tổ chức tiệc liên hoan cho người nhà hai lần.”
“Ồ.” Trước mặt Lê Phù hoạt bát, Châu Ánh Hi nghiêm túc đứng đắn là kẻ thua cuộc.
…
Địa điểm tổ chức tiệc ở trong một vườn hoa tư nhân gần sông, vừa vào cửa là có thể thấy hồ nước đang chảy róc rách, ánh nến chồng lên bóng cây, khẽ phập phồng. Thành phố này mưa nhiều, trên đường Lê Phù và Châu Ánh Hi chạy tới đã có một trận mưa nhỏ, nhưng mà, thay vào đó là cơn mưa phùn nhẹ rơi qua vườn, khiến không khí tràn ngập hương thơm của mưa.
Đón khách ở cửa là hai vị trợ lý của thầy Hạ.
Châu Ánh Hi rất nổi tiếng, anh thuận lợi dẫn Lê Phù đi vào.
Nhưng chưa đi được hai bước, Lê Phù đã nghe trợ lý đang chụm đầu ghé tai nhau, cô nghe được ba chữ “bạn gái.” (*)
(*) Bạn gái: Tiếng Trung là 女朋友.
Trong lòng cô lại đang cười nhạo họ cái gì cũng không hiểu.
Lê Phù chưa bao giờ tham gia tiệc tối riêng tư, lúc đi vào hội trường, cảnh tượng đập vào mắt khiến đáy lòng cô hoảng hốt. Người đến đều là nhân vật nổi tiếng ăn nói lễ độ, giai cấp giống nhau, tất nhiên có thể chuyện trò vui vẻ. Cô tìm tới tìm lui, hiện trường đều không tìm thấy một người có thân phận xấp xỉ mình.
Nhìn ra cô đang kinh ngạc, Châu Ánh Hi dẫn cô tiếp tục đi vào trong: “Thầy Hạ không mời người ngoài, chú ấy và mẹ tôi là bạn thân. Sau khi tôi chuyển đến Luân Đôn định cư năm lớp 11, ít nhiều đều nhờ có thầy Hạ và người nhà chăm sóc tôi.”
Lê Phù hít sâu một hơi, quả nhiên vòng tròn giữa người với người đều có rào cản.
Đây là đêm của các quý tộc.
Mà lễ phục và châu báu trên người cô có giới hạn thời gian.
Châu Ánh Hi xuyên qua những nhân vật nổi tiếng bên cạnh, lần lượt bắt tay chào hỏi, khiến Lê Phù kinh ngạc là, vậy mà anh lại không xem nhẹ cô, ngược lại còn rất tự nhiên giới thiệu cô cho họ.
Trong lúc bắt tay, bắt chuyện đơn giản với đối phương, cô càng ngày càng tự tin.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lê Phù có lẽ là quý cô trẻ tuổi nhất ở đây, cô có ngũ quan tươi đẹp, nhưng khí chất bình tĩnh trên người kia lại làm suy yếu tính công kích của cô, sẽ không cố ý giọng khách át giọng chủ, nhưng vẫn không che giấu được sự chói mắt. Lễ phục hở lưng cô mặc lên người lộ ra vẻ gợi cảm nhưng không lỗ mãng.
Sau khi chào hỏi cùng người quen, cuối cùng Châu Ánh Hi cũng có thể mang Lê Phù đi tìm Hạ Hiến Lâm. Hạ Hiến Lâm mặc trang phục truyền thống nước Anh, nguyên quán của ông ấy ở Triều Dương Sán Đầu, tiếng phổ thông mang theo chút khẩu âm Triều Dương Sán Đầu.
Cho dù là đối mặt với thần tượng trong lĩnh vực học thuật của mình, Lê Phù cũng có thể kiềm chế nội tâm kích động, không đến mức làm ra hành vi thất thố. Sau khi đơn giản bắt chuyện, cảm giác căng thẳng của cô đối với thầy Hạ dần dần mất hết. Ngay từ đầu Châu Ánh Hi còn hỗ trợ điều hòa hai bên, càng về sau, chỉ có giọng nói của cô và Hạ Hiến Lâm.
Người ưu tú, trong mắt bất kì ai cũng tràn đầy mị lực.
Hạ Hiến Lâm rất thích nữ sinh ăn nói lưu loát, trật tự rõ ràng lại tràn đầy nhiệt tình với pháp y này, cho rằng cô không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, nội tâm phong phú mới là chỗ hấp dẫn người ta hơn.
Khí thế của Lê Phù và Hạ Hiến Lâm rất hấp dẫn, nói càng sâu càng như thầy trò chỉ hận không gặp nhau sớm hơn.
Họ nói chuyện ngày càng nhập tâm, Châu Ánh Hi cũng không rời nửa bước, lẳng lặng bảo vệ người có thể cần dựa dẫm bất cứ lúc nào. Mặc dù đến tận khi vũ hội bắt đầu, cô cũng không vươn tay về phía anh.
Vẻ đẹp của Lê Phù, cho dù chỉ ngồi yên trên ghế cũng không che lấp được, trở thành đối tượng mà nam giới muốn mời khiêu vũ chung nhất.
Đương nhiên cô sẽ không mất hứng, ai đến mời cũng khiêu vũ chung một thời gian ngắn.
Châu Ánh Hi ôn chuyện cũ với thầy Hạ, ánh mắt di chuyển theo chú bướm đang nhảy múa bên những bóng hoa, anh mím môi, đôi mắt dịu dàng bỗng trở nên sắc bén.
Đợi Lê Phù quay lại ghế ngồi, anh chậm rãi đi qua, giày da màu đen xuyên qua bãi cỏ, thẳng đến khi dừng dưới đáy mắt cô. Sau đó anh vươn bàn tay, giọng điệu là sự dịu dàng vốn có của anh: “Cô Lê, tôi có thể mời em nhảy một điệu không?”
“Đương nhiên là được.” Cô sẽ không từ chối.
Bàn tay mười ngón nắm lấy nhau, ôm lấy lưng đối phương.
Trong ánh đèn đêm, lễ phục màu trắng lóe lên ánh sáng ngọc trai nhỏ vụn, phác họa đường cong uyển chuyển của người phụ nữ. Cô không biết khiêu vũ, nhưng bước nhảy xem như tao nhã nhẹ nhàng, mà khi bàn tay cô ấn lên âu phục của người đàn ông, cách một lớp vải cũng cảm nhận được thắt lưng rắn chắc của anh.
Kim cương màu xanh ngọc chói mắt dưới ánh sáng, nhưng trong mắt Châu Ánh Hi vẫn chỉ có thể chứa được gương mặt còn chói mắt hơn cả kim cương. Đột nhiên, có lẽ nhớ tới mấy người đàn ông khiêu vũ cùng cô, ánh mắt hơi sắc bén, anh đè người xuống quá sâu, suýt nữa là cô ngã ngửa xuống đất.
“A…”
Lê Phù sợ tới mức khẽ kêu một tiếng, sau đó ôm lấy người đàn ông trước người, cả người vùi đầu vào trong ngực anh. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được anh không cao gầy như vẻ bề ngoài, thật ra anh có bộ ngực rất rộng lớn rắn chắc. Ôm anh rất có cảm giác an toàn, mùi gỗ trên người anh cũng khiến người ta thư thái.
Châu Ánh Hi đứng thẳng, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nhưng vẻ mặt cúi xuống nhìn cô, đúng là có vẻ mãn nguyện sau khi nhận được kẹo ngọt.
…
Có lẽ là tiệc tối trôi qua quá vui vẻ, sau đó Lê Phù uống hơi nhiều rượu, cũng bởi vì người đàn ông bên cạnh là Châu Ánh Hi, cô mới dám buông lỏng cảnh giác, nếu đổi thành người khác, cô cũng không dám thả mình như vậy.Khi xe chạy vào nội thành, Lê Phù bám vào cửa sổ xe nói: “Có thể dừng lại ở đoạn đường trước khách sạn không, tôi muốn đi dạo.”
Thấy khu vực an toàn, Châu Ánh Hi đồng ý.
Lê Phù hơi say nhắm mắt lại cảm nhận gió đêm mùa hè ở Edinburgh.
Gió sau cơn mưa, tinh tế dịu dàng.
Giày cao gót đạp qua mặt đất ướt sũng, viên kim cương nhỏ trên mặt giày bị giọt mưa trên ngọn cây làm ướt, Lê Phù nhìn trúng một bậc thang lãng mạn, cô rất nhàn nhã thoải mái chậm rãi đi tới.
Châu Ánh Hi lặng lẽ đi theo sau cô.
“Mọc ra trăng rồi.” Lê Phù thấy bên mái hiên lộ ra trăng hình lưỡi liềm.
Châu Ánh Hi đoán cô thật sự uống say, sửa lại: “Là trăng mọc rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lê Phù ngửa đầu nhìn mặt trăng, lắc đầu: “Mẹ tôi nói, khi còn bé tôi đặc biệt thích ngắm trăng. Trăng vừa mọc, là tôi sẽ đứng giữa sân nhỏ trong thôn hét lớn, Mọc ra trăng rồi.”
Sau khi hiểu, Châu Ánh Hi lại hỏi: “Em rất thích trăng sao? Tôi nghĩ em sẽ thích mặt trời.”
Lê Phù uống say sẽ trở nên vô cùng dí dỏm, cô quay đầu làm mặt quỷ với Châu Ánh Hi: “Mặt trời có gì tốt chứ, chỉ biết sưởi ấm mọi người.” Cô lại ngẩng đầu nhìn mặt trăng: “Nhưng mặt trăng thì khác, nó xuất hiện vào buổi tối, rất nhiều người sẽ không ra ngoài. Cho nên khi anh đứng dưới ánh trăng, anh sẽ cảm thấy, ánh trăng chỉ chiếu vào một mình anh.”
Châu Ánh Hi trầm mặc, anh đang tỉ mỉ thưởng thức từng câu chữ của cô.
Ý thức mông lung khiến Lê Phù muốn vươn tay hái trăng, cô vịn lan can đi lên, nhưng không cẩn thận giẫm hụt, may là Châu Ánh Hi đỡ được cô, tránh xảy ra nguy hiểm.
Lê Phù cúi đầu, nhìn tay ôm eo cô của anh, giống như nhớ tới điều gì. Đầu tiên là cười cười, sau đó lại nhíu mày: “Thầy Châu, anh rất giống người bạn của phụ nữ đấy?”
“Là ý gì?” Châu Ánh Hi rất nghi hoặc.
Lê Phù chọc ngón tay anh, nói: “Này, anh biết không, tôi xem được một bài đăng, nói anh là gay.”
“…” Châu Ánh Hi thề thốt phủ nhận: “Tôi không phải gay.”
Lê Phù uống quá nhiều, nói chuyện hơi không lễ phép. Sau khi đứng vững, cô lại chọc chọc cánh tay Châu Ánh Hi: “Không sao, ở Anh, tôi rất hiểu. Bên cạnh tôi có rất nhiều người bạn yêu đương cùng giới, tôi cảm thấy tình yêu không phân biệt giới tính.”
Bởi vì đứng ở trên cao, cô chống lên hai vai anh, lặng lẽ ghé tai sang: “Anh nói tôi nghe, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho ai khác.”
Châu Ánh Hi lại phủ nhận lần nữa: “Tôi không phải gay.”
“Quỷ keo kiệt.” Lê Phù nhăn mũi: “Anh không nói chứng tỏ không coi tôi là bạn.”
Sợ cô ngã, Châu Ánh Hi ôm chặt cô: “Lê Phù, em uống nhiều quá.”
Bỗng nhiên, Lê Phù cúi người, đưa mặt sát về phía anh, khoảng cách cực gần, tiếng hai người hít thở xuyên qua trong gió đêm: “Chiêu này để tôi kiểm tra xu hướng tính dục, đối diện nửa phút, khẳng định anh sẽ ghét bỏ tôi.”
Rượu lan tràn trong cơ thể cô, những gì cô nói, đều không chịu sự khống chế của não.
Nửa phút trôi qua, Châu Ánh Hi cũng không quay mặt đi, thậm chí ánh mắt từ ôn hòa trở nên nóng bỏng, gắt gao nhìn chằm chằm Lê Phù, thân thể cô bắt đầu ngửa về sau, nhưng đã muộn, môi bị anh chặn lại.
Tất cả đều giống như máy chiếu trong nháy mắt bị dừng lại.
Chỉ còn lại tia lửa sau khi cháy.
Châu Ánh Hi cũng không hôn sâu, mà dùng nụ hôn nhẹ nhàng chứng minh xu hướng của anh.
Lê Phù khôi phục tự do hô hấp, từng làn gió đêm không ngừng lướt qua gò má của cô, sợi tóc mắc vào khuyên tai dây chuyền nhẹ nhàng lắc lư, cô kinh ngạc nhìn Châu Ánh Hi. Trong cảm xúc ngà say của cô, không có phẫn nộ đối với nụ hôn, mà chỉ khơi dậy ý nghĩ chơi đùa trong lòng cô.
Bậc thang kẹp ở giữa hẻm, hai bên tường xám kiến trúc cổ xưa là nơi dân bản xứ cư trú.
Ban đêm yên tĩnh, có một hộ gia đình sáng đèn đêm, một đôi tình nhân dựa sát vào cửa sổ ôm hôn.
Hình ảnh này rơi vào trong mắt Lê Phù, quá khứ xem qua bộ điện ảnh về tình yêu kia, hình ảnh nhanh chóng lướt qua trong đầu cô, cô có một việc rất muốn làm nhưng vẫn luôn không làm được. Không có lý do, vào giờ phút này chỉ muốn kích thích một “Đêm ở Edinburgh” cùng người đàn ông trước mặt.
Sau khi Châu Ánh Hi xin lỗi giải thích, muốn kéo Lê Phù đi, nhưng Lê Phù lại đột nhiên vươn tay, kéo cà vạt của anh, kéo cả người anh đến trước người mình. Dùng góc độ nhìn xuống chăm chú nhìn anh, đôi môi hồng phấn hơi chu lên, ánh mắt gian xảo, quyến rũ như hồ ly nhỏ: “Thầy Châu, thầy có dám chơi một trò chơi với tôi không?”
Anh ngẩn ra, cà vạt đang bị cô kéo, cả khuôn mặt bị ép nhìn về phía cô: “Trò gì?”
“Trò chơi cá vàng.”
“Ý gì?”
“Chính là, sau khi mặt trời mọc, chúng ta phải quên hết chuyện đêm nay.”