Nếu muốn chọn ra một điểm thú vị nhất trên người Châu Ánh Hi, đại khái chính là, anh rất thích ngồi tàu hỏa, luôn thích mua một cốc cà phê, dựa vào vị trí bên cửa sổ, im lặng thưởng thức phong cảnh dọc đường. Mặt trời sau cơn mưa tươi sáng hơn vào buổi chiều, trên đường lái xe đến Cambridge phải đi qua một cánh đồng lúa mênh mông, trong lòng thấy thoải mái.
Đây chắc chắn không phải là một quyết định bốc đồng lỗ mãng.
Đối với người để ý quy củ và đúng mực như Châu Ánh Hi mà nói, chưa từng có một lần du lịch nào nói đi là đi, dù có là đoạn đường ngắn. Nhưng hôm nay anh cứ muốn lao đầu tới Cambridge, cho dù không có ý nghĩa gì.
Tàu hỏa đến Cambridge lúc 3 giờ rưỡi chiều.
Cuối xuân là mùa đẹp nhất ở Cambridge, hai bên đường là những đại thụ xanh ngát, bãi cỏ dịu dàng trải rộng khắp thành phố nhỏ, uốn lượn bên cạnh sông Cam, xanh um tươi tốt. Trong khe hở còn sinh trưởng đủ loại hoa hồng, cảnh đẹp thích mắt, khiến người ta không nỡ lướt qua thật nhanh.
Cho nên mọi thứ ở đây đều chậm rãi.
Sau khi bạn bè tốt nghiệp Đại học Cambridge, hơn nửa năm rồi Châu Ánh Hi chưa tới Cambridge. Nhưng mỗi lần đến Cambridge anh đều rất thích, bớt đi sự ồn ào náo nhiệt hiện đại của Luân Đôn, lại không nặng nề như Oxford, bầu không khí rất vừa vặn.
Cambridge là thành phố đại học có lịch sử lâu đời, không khí học thuật tràn ngập xung quanh.
Thấy sắc trời còn sớm, Châu Ánh Hi ngồi lên một chiếc thuyền nhỏ trước, người chèo thuyền chống một mái chèo dài, lá xanh uốn mình rủ xuống mặt sông, thuyền nhỏ hướng về nơi xanh thẳm hơn.
Buổi chiều người đi thuyền không nhiều lắm, trên thuyền chỉ có hai nam sinh người Hoa.
Châu Ánh Hi đang thảnh thơi thưởng thức phong cảnh bên bờ, không đeo tai nghe, có thể nghe thấy hai người họ nói chuyện.
Nam sinh vuốt tóc, vẻ ngoài đẹp trai, thành thạo chuyển đổi giữa hai nick Wechat. Bạn tốt bên cạnh liếc xéo avatar hai nữ sinh trên màn hình, hừ lạnh cười: “Tao cũng bội phục tinh lực của mày thật đấy, 24 tiếng thay ca một lần, không mệt à?”
Tay nam sinh không ngừng di chuyển trên bàn phím, gõ lách cách, vô liêm sỉ: “Mệt cái gì, mày không biết có cảm giác đến mức nào sao.”
Bạn tốt: “Còn nửa năm nữa là mày tốt nghiệp về nước kết hôn với Sa Sa rồi, sao phải vậy chứ.”
Cuối cùng cũng ứng phó xong với hai cô bạn gái, chàng trai đặt điện thoại xuống, cười khinh: “Bởi vì sau này không có cơ hội chơi nữa, cho nên mới phải chơi ở bên ngoài hết những gì muốn chơi một lần.”
Vài đoạn đối thoại ngắn ngủi đã khiến Châu Ánh Hi cảm thấy khó chịu.
Anh tránh hướng đi của hai người họ, quay đầu nhìn phong cảnh phía sau. Cho đến khi hai nam sinh phía sau đột nhiên đề cập đến một chủ đề nhạy cảm khiến trái tim anh căng thẳng.
“Mày biết chơi thật đấy, làm kẻ thứ ba nhà người ta.”
“Mày không hiểu, cái này gọi là sự phản bội kích thích.”
…
Rõ ràng mỗi một chữ đều không liên quan đến anh, nhưng Châu Ánh Hi cảm thấy hai chữ “người thứ ba” (*) giống như đang nói cho mình nghe.
(*) Người thứ ba tiếng Trung là Tiểu tam (小三).
Anh nhắm mắt lại, điều chỉnh nhịp thở gấp gáp của mình.
Gió hồ yên ả nhẹ nhàng thổi tới.
Sau khi mở mắt ra, Châu Ánh Hi như mới tỉnh lại từ xúc động sáng sớm, anh hỏi ngược lại mình, rốt cuộc tới đây vì lý do gì? Trách cứ mình trong lòng thêm mấy lần, hành động lúc này, có gì khác so với nam sinh vô đạo đức phía sau kia chứ.
Lấy điện thoại ra, Châu Ánh Hi chuẩn bị đặt vé tàu hỏa, buổi tối quay về Luân Đôn. Bỗng nhiên, người chèo thuyền giới thiệu với du khách trên thuyền về Đại học Cambridge bên cạnh. Lúc này, anh lại thoát khỏi giao diện đặt vé, ma xui quỷ khiến quay lại một đoạn video trên du thuyền, sau đó đăng lên vòng bạn bè.
Trong cơ thể như có một con quỷ đang căn nuốt bản thân.
Anh cảm thấy hơi không khống chế được hành vi của mình. Ví dụ, sau khi đăng lên vòng bạn bè, anh sẽ không tắt màn hình di động, mà nhìn chằm chằm vào vòng bạn bè. Như anh mong muốn, avatar quen thuộc kia đã like cho anh.
Lê Phù nhiệt tình hơn Châu Ánh Hi tưởng tượng một chút, lập tức gửi một tin nhắn tới, rất kinh ngạc trước sự xuất hiện bất ngờ của anh: [Bây giờ anh đang ở Cambridge sao?]
Châu Ánh Hi gần như trả lời ngay lập tức: [Ừm, phải.]
Lê Phù: [Sao anh không liên lạc với tôi?]
Châu Ánh Hi xóa đi dòng chữ đang nhập, tìm một lý do hợp lý: [Tôi qua đây tìm bạn.]
Lê Phù: [À, tôi còn muốn nói, mời anh đi ăn tối.]
Châu Ánh Hi lập tức nắm bắt như sợ cơ hội vuột mất: [Nhưng bạn tôi sẽ về muộn một chút, chúng ta có thể gặp mặt.]
Lê Phù: [Được nha, anh đợi tôi một tiếng. Tôi có một tiết học, sau khi học xong tôi sẽ đi gặp anh.]
Châu Ánh Hi: [Ok.]
Niềm vui không giấu được, Châu Ánh Hi nắm tay, cúi đầu cười.
Nhưng phía sau lại vang lên những câu chối tai của nam sinh.
“Mày xem, cô ấy nói là bạn trai cô ấy chuẩn bị ra ngoài, một lát nữa sẽ đến tìm tao. Muốn loại cảm giác kích thích kiểu này nè, hiểu chưa?”
“Kích thích kích thích, cẩn thận chơi quá trớn, sẽ gặp báo ứng đấy.”
…
Tiếng mắng chửi sau lưng vừa dứt, nụ cười trên mặt Châu Ánh Hi cũng biến mất trong nháy mắt, đáy lòng lại giằng co đạo đức lần nữa.
Nhưng sau khi thuyền chèo đến một ven hồ nào đó, anh vẫn xuống thuyền, lựa chọn cuộc hẹn.
…
Đại học Cambridge có lịch sử lâu đời, môi trường yên tĩnh cổ kính.
Tầng của khoa pháp y lại càng nghiêm túc hơn, Lê Phù đang học chương trình giải phẫu trên cơ thể người. Khác với dáng vẻ hoạt bát đường hoàng thường ngày, cô ở trong phòng giải phẫu giống như thay một bộ da, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, trên sống mũi đeo một cặp kính mang hơi thở học thuật, dao giải phẫu trong tay đang lưu loát, cẩn thận cắt qua từng lớp da.
Sở dĩ cô muốn học ở pháp y, bởi vì ba mẹ cô ở Hồng Kông đều là cảnh sát, nhưng khác với anh trai, Lê Ngôn thích làm bác sĩ đứng dưới ánh mặt trời, mà cô có hứng thú với pháp y mà người bình thường không dám tiếp cận nhiều hơn. Cô nhớ rõ lần đầu tiên nảy sinh ý nghĩ muốn trở thành pháp y, bởi vì nghe mẹ kể qua về một vụ án chặt xác. Mẹ tưởng là cô sẽ sợ hãi, không nghĩ tới chẳng những cô không sợ, ngược lại còn rất thích quá trình chăm chỉ điều tra hơn.
Cộng thêm việc từ nhỏ cô đã hiếu học, thành tích cũng xuất sắc. Người khác chen nhau vỡ đầu chảy máu mới vào được Cambridge, cô lại dễ dàng thi đỗ, chưa tốt nghiệp đã được giáo sư mời ở lại cùng tham gia nghiên cứu khoa học.
Giờ học hơn một tiếng đã kết thúc.
Lê Phù lập tức chạy về kí túc xá, lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo hai dây và quần jeans, trang điểm đơn giản, sau đó cởi dây thun buộc đuôi ngựa xuống, mái tóc xoăn mềm mại xõa sau vai, đẹp đến rực rỡ.
“Thôi xong, trời sắp tối rồi.” Thấy sắc trời tối dần, cô xách balo nhẹ nhàng ra ngoài.
…Thuê xe ở nước Anh rất đắt, Lê Phù cũng không phải được sinh ra trong một gia đình giàu có gì, bình thường tương đối tiết kiệm. Thấy Châu Ánh Hi gửi địa chỉ quán cà phê gần trường học, cô nhanh chóng đạp xe đạp tới.
Lúc cô tới, hoàng hôn đã dần tắt, bóng tối dày đặc phủ lên trên người người đàn ông ngoài cửa, đèn trên tường cũng sáng lên, trong tay anh cầm một cốc cà phê, yên lặng đọc sách.
“Hi.” Lê Phù vẫy vẫy tay.
Châu Ánh Hi đang đắm chìm trong thế giới của mình hoảng sợ, ngẩng đầu thấy được nụ cười đã lâu không gặp kia, anh vô thức trốn tránh ánh mắt nhiệt tình của cô, hỏi: “Em uống gì?”
Lê Phù rất giỏi giao tiếp, tự nhiên nói: “Không uống đâu, tôi mời anh đi ăn cơm luôn.”
Châu Ánh Hi không đồng ý: “Em vẫn đang là sinh viên, hơn nữa còn là nữ sinh. Cơm tối nên để tôi mời mới phải.”
Anh mở một nhà hàng trong app: “Tôi đặt chỗ trước rồi, bò bít tết ở nhà hàng này rất ngon.”
Lê Phù biết nhà hàng này, là một nhà hàng nhận sao Michelin, bạn bè nhà giàu đời thứ hai của cô thường hay đến. Cô lễ phép từ chối: “Đã nói hôm nay tôi mời anh rồi.”
“Nhưng mà…”
Châu Ánh Hi còn chưa nghĩ ra nên nói như nào, Lê Phù đã chen vào, đôi mắt cười híp lại, lúc nào cũng sáng lấp lánh: “Anh muốn ăn đồ Trung Quốc không?”
Châu Ánh Hi bị nụ cười của cô hấp dẫn, gật đầu: “Tôi ăn được.”
“Ok, vậy tôi dẫn anh đi.”
“Được.”
…
Lê Phù dẫn Châu Ánh Hi tới một nhà hàng Trung Quốc tên W.Wong, nhà hàng nhỏ trang trí trong và ngoài hợp với sở thích của người Anh. Lê Phù có vẻ là khách quen, ông chủ rất quen thuộc với cô, cô vừa dẫn Châu Ánh Hi vào, ông chủ đã mời họ ngồi vào bàn có tầm nhìn tốt nhất.
Trên bàn ăn nho nhỏ trải khăn trải bàn trắng bằng ren, mặt trên đặt một giá nến nhỏ. Sắc trời đã tối, cho nên lúc ông chủ đưa thực đơn cho họ còn thuận tay đốt nến trắng trên bàn.
Lê Phù đưa thực đơn cho Châu Ánh Hi: “Muốn ăn gì thì gọi.”
“Không thể để em mời.” Châu Ánh Hi vẫn không bước qua được cửa ải trong lòng.
Từ lúc bắt đầu vào học, Lê Phù chưa uống một ngụm nước nào, cô vừa uống nước vừa thuận miệng nói: “Đừng tranh với tôi nữa, lần sau anh mời tôi là được.”
Chính hai chữ “Lần sau” đã làm trái tim Châu Ánh Hi xao động.
Anh đồng ý: “Được, cảm ơn em.”
Nhà hàng này rất nổi tiếng trong giới người Hoa, chờ đồ ăn cũng cần một khoảng thời gian.
Biết tính cách Châu Ánh Hi tương đối quy củ, nên Lê Phù rất chủ động tìm vài đề tài liên quan đến âm nhạc, trò chuyện tương đối vui vẻ. Tuy nhiên, sau khi Lê Phù ra ngoài nhận điện thoại, tâm trạng Châu Ánh Hi đột ngột thay đổi.
Tầm nhìn bên ngoài cửa sổ sát đất trong suốt.
Châu Ánh Hi thấy Lê Phù tựa vào lan can gỗ, vừa nói vừa cười với người trong điện thoại, đến nỗi 10 phút trôi qua mà cô vẫn chưa nỡ cúp máy. Không biết cô nói tới cái gì, nụ cười không chỉ ngọt ngào còn có chút thẹn thùng của cô gái nhỏ.
Ước chừng qua vài phút, Lê Phù mới quay lại phòng ăn, vừa vào đã bị ông chủ ngăn lại, nhét vào trong tay cô một túi kẹo cưới, nói: “Khi nào anh mới có thể tham gia hôn lễ của cô đây.”
Lê Phù giơ túi kẹo cưới lên cao, tự mãn nói một câu: “Em cướp được hoa cưới của người ta rồi, anh chuẩn bị tiền cho em đi.”
Ông chủ cười cười, sau đó trở về quầy thu ngân trong góc tiếp tục bận rộn.
Nhà hàng nhỏ không lớn, hai người họ nói chuyện, từng chữ rõ ràng lọt vào tai Chu Ánh Hi, ánh mắt của anh càng ảm đạm hơn vừa rồi, cúi đầu, ngẩn người nhìn chằm chằm đĩa sứ trắng tinh.
Câu nghi vấn xoay quanh đáy lòng nhiều ngày biến thành câu khẳng định.
Thì ra, cô thật sự có bạn trai.
…
Công tử Châu bắt đầu giằng co tâm lý “người thứ ba”, chậm rãi hiện ra bụng dạ đen tối và dục vọng chiếm hữu siêu mạnh của anh.