Chương 13

Âu Dương Ngọc Thanh vội vàng rời đi, nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên lại tràn ngập tức giận, vì cô ấy không đáng phải như vậy.

Suy nghĩ một hồi, Dương Bách Xuyên đứng dậy rời khỏi bàn học, anh muốn trốn học, muốn đi theo u Dương Ngọc Thanh xem thử thế nào.

Bởi vì Dương Bách Xuyên nghe được trong điện thoại của u Dương Ngọc Thanh, có một tên cặn bã uy hϊếp cô ấy.

Dương Bách Xuyên đã nghe thấy u Dương Ngọc Thanh cãi vã với một người đàn ông qua điện thoại, bên kia đe dọa nếu cô ấy không mang tiền đến thì sẽ ra tòa đòi quyền nuôi con. Hơn nữa hắn ta đã đón đứa trẻ, nếu không đưa tiền thì cũng đừng mong sẽ gặp lại con mình.

Dương Bách Xuyên không biết về cuộc sống riêng tư của u Dương Ngọc Thanh, nhưng từ cuộc điện thoại này anh có thể lờ mờ đoán được rằng đó hình như là một cuộc nói chuyện giữa vợ và chồng.

Trong điện thoại u Dương Ngọc Thanh khóc lóc, giọng nói tràn đầy bất lực và cầu xin, nhưng người đàn ông kia vô cùng hung hăng càn quấy.

Vừa bước ra khỏi phòng học liền nhìn thấy u Dương Ngọc Thanh hai mắt sưng đỏ trực tiếp đi ra ngoài trường học.

Dương Bách Xuyên rất muốn đi tới hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng u Dương Ngọc Thanh bước đi rất vội. Sau khi ra khỏi cổng trường thì vẫy một chiếc taxi và rời đi.

Dương Bách Xuyên vẫn nhớ khi mình vừa mới vào năm nhất đại học u Dương Ngọc Thanh đã giúp đỡ anh cả về vật chất lẫn tinh thần, cô ấy cũng không cần một đồng nào từ anh, cô ấy còn nói nhiều lời động viên anh chăm chỉ học tập, điều này Dương Bách Xuyên ghi lòng tạc dạ.

Anh rất muốn báo đáp u Dương Ngọc thanh nhưng chưa có cơ hội.

Bây giờ nghe được cuộc gọi này, thấy được sự bất lực của u Dương Ngọc Thanh, Dương Bách Xuyên nghĩ chắc chắn cô ấy đã gặp chuyện gì đó. Có thể là bị đe dọa, đây là chuyện Dương Bách Xuyên không muốn nhìn thấy.

Vừa vặn trong tay anh vẫn còn mười nghìn tệ, nếu u Dương Ngọc Thanh cần thì anh hy vọng có thể giúp đỡ một chút.

Anh nhanh chóng rời khỏi trường học, chặn một chiếc taxi và đi theo sau u Dương Ngọc Thanh.

Khoảng bốn mươi phút sau, u Dương Ngọc Thanh ra khỏi xe và đi vào một khách sạn.

Dương Bách Xuyên cũng xuống xe đuổi theo chị ấy, sau khi anh vào thì u Dương Ngọc Thanh đã vào thang máy rồi.

Nhìn trên màn hình hiển thị là thang máy lên tầng mười ba, Dương Bách Xuyên chỉ có thể đợi thang máy xuống mới có thể đi lên.

Anh luôn linh cảm rằng hôm nay u Dương Ngọc Thanh sẽ gặp rắc rối, trong lòng thầm nhủ: Không thể để cô u Dương bị bắt nạt.

Mấy phút sau thang máy xuống, Dương Bách Xuyên đi vào và nhấn nút tầng mười ba.

Đi tới tầng mười ba, nhìn xung quanh là một hành lang dài trống rỗng, không thấy bóng u Dương Ngọc Thanh đâu.

Một lúc sau anh nghe thấy tiếng của u Dương Ngọc Thanh, hình như đang cãi nhau với ai đó.

“Anh đừng hòng, chúng ta đã ly dị, căn nhà tôi cũng đã cho anh, ban đầu đã nói là con sẽ do tôi nuôi còn nhà là của anh, anh đòi tiền tôi cũng cho anh, hơn một trăm nghìn tệ tôi tích góp được cũng bị anh lấy sạch, bây giờ anh lại đòi tôi một trăm nghìn nữa sao? Vương Minh anh có biết xấu hổ không hả?” Giọng nói của u Dương Ngọc Thanh rất kích động.

“Hắc hắc, dù sao thì tôi cũng hỏi qua ý kiến của luật sư, nếu kiện tôi cũng có bảy phần thắng, cô có đưa một trăm nghìn tệ cho tôi hay không? Tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng, sau này tôi sẽ không đòi một đồng tiền nào từ cô nữa, con gái tôi cũng không để ý nữa.” Giọng nói của một người đàn ông truyền đến tai của Dương Bách Xuyên.

Giờ thì Dương Bách Xuyên mới hiểu, hóa ra là chồng cũ của u Dương Ngọc Thanh, hình như hai người đã ly hôn hơn hai năm, nhưng u Dương Ngọc Thanh đã chọn con còn đối phương chọn căn nhà.

Chồng trước của cô ấy là một tên cặn bã. Sau khi ly hôn, anh ta luôn dùng con để ép u Dương Ngọc Thanh giao tiền ra. Trên đời sao lại có người đàn ông cặn bã như vậy.

Sau khi Dương Bách Xuyên tìm đến cửa cũng không đi vào mà chỉ nghe ngóng ở cửa, anh muốn nghe xem u Dương Ngọc Thanh có gặp nguy hiểm không, nếu u Dương Ngọc Thanh có chuyện gì thì anh sẽ xông vào.

“Vương Minh, những lời như này tôi nghe bao nhiêu lần rồi? Hai năm qua anh đã lấy của tôi hơn một trăm nghìn tệ. Lần đó không phải anh chơi bạc thua sạch sau đó lại tới đòi tôi hay sao? Lần này tôi sẽ không đưa tiền cho anh nữa, con tôi cũng không giao cho anh, kiện thì kiện đi, tôi cũng không tin tòa án lại bị mù, giao đứa trẻ cho một tên nghiện cờ bạc.” Giọng u Dương Ngọc Thanh đầy tức giận.

“Con điếm này, tôi cho cô mặt mũi nhưng cô còn không biết điều đúng không? Nói cho cô biết hôm nay cô không đưa tiền cho tôi thì đừng mong gặp lại con nữa, đừng quên hiện tại con đang ở trong tay tôi, cô không đưa tiền thì tôi sẽ bán nó đi cô có tin không?”

Nghe thấy giọng nói của người đàn ông tên Vương Minh, Dương Bách Xuyên nắm chặt tay lại. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời lại có một tên cặn bã vô liêm sỉ như vậy. Vì tiền, hắn ta còn có thể bán con của mình. Hắn ta không phải là một con người mà là một con súc vật.

Dương Bách Xuyên nắm chặt tay và tiếp tục lắng nghe.

Một lúc sau u Dương Ngọc Thanh khóc lóc nói: “Vương Minh, anh đúng là một tên cầm thú, anh đã giấu Nhạc Nhạc ở đâu, mau trả con lại cho tôi! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Hắc hắc, trên phương diện pháp luật thì tôi là ba của Nhạc Nhạc, tôi có quyền đến thăm con hàng tháng, cô báo cảnh sát thì thế nào? Được rồi, cô báo cảnh sát đi, báo cảnh sát thì cũng chỉ tìm cho ông đây một chỗ ăn cơm thôi, nhưng cô cũng đừng mong sẽ nhìn thấy Nhạc Nhạc nữa!” Vương Minh điên cuồng cười nói.

Dương Bách Xuyên cảm thấy xót xa cho u Dương Ngọc Thanh, gặp phải một tên cặn bã như vậy, chắc cô ấy khó bất lực và khó xử lắm.

Hơn nữa con gái lại là điểm yếu của u Dương Ngọc Thanh, Vương Minh đã lợi dụng điểm này để bòn rút tiền của u Dương Ngọc Thanh.

Quả nhiên, chỉ nghe thấy u Dương Ngọc Thanh khóc và run rẩy nói: “Tôi có thể cho anh mười nghìn, cũng là toàn bộ tài sản của tôi, Nhạc Nhạc đang ở đâu, anh mau trả con cho tôi!”

“Mười nghìn? Ít nhất là năm mươi nghìn.” Vương Minh uy hϊếp.

“Tôi chỉ có mười nghìn, tôi thực sự không có nhiều.” Giọng u Dương Ngọc Thanh đầy bất lực.

“Hắc hắc, được, tôi cầm tạm mười nghìn trước, sau đó sẽ lấy nốt bốn mươi nghìn!” Vương minh âm hiểm cười nói.

“Đây là thẻ của tôi, mật mã là tám số không, nói cho tôi biết Nhạc Nhạc đang ở đâu?” Trong giọng nói của u Dương Ngọc Thanh tràn đầy lo âu.

“Vội gì chứ, tôi ở sòng bạc cũng đã nín nhịn mấy ngày, tới đây phục vụ tôi một chút sau đó tôi sẽ nói cho cô biết Nhạc Nhạc đang ở đâu, hắc hắc.” Vương Minh cười thô bỉ.

“Anh… Đồ súc vật, đừng hòng!” u Dương Ngọc Thanh giận dữ.

“Có muốn hay không cũng không do cô quyết định, hắc hắc.” Vương Minh vô liêm sỉ cười nói.

“Anh đừng tới đây, a…”

u Dương Ngọc Thanh sợ hãi lên.

Dương Bách Xuyên lúc này không nhịn được nữa liền đạp của phòng.

“Ầm!” Một cú đã của anh khiến của phòng bật tung ra.

Trong tầm mắt liền thấy một tên đàn ông gầy yếu như que củi, khoảng ba mươi tuổi đang xé rách quần áo của u Dương Ngọc Thanh và đè cô ấy trên sô pha.

Người này chắc chắn là chồng trước của u Dương Ngọc Thanh – Vương Minh, một tên cặn bã.

Tiếng động do Dương Bách Xuyên tạo ra khiến Vương Minh hoảng hốt.

“Cậu… Cậu là ai…”

Vương Minh nhìn Dương Bách Xuyên, mà anh lại nhìn u Dương Ngọc Thanh mặt đầy nước mắt đang bị Vương Minh đè trên ghế sô pha, không để cho Vương Minh nói tiếp thì anh đã tiến lên, hung hăng đá hắn ta một cú.

“A~ Ầm”

Với cú đá mạnh mẽ này, Vương Minh đã bị Dương Bách Xuyên đá bay vào góc tường, hôn mê bất tỉnh, đầu cũng bị trầy xước, máu tươi chảy ròng ròng.

“Cô u Dương, cô không sao chứ?” Dương Bách Xuyên đỡ u Dương Ngọc Thanh dậy.

Nhìn thấy người lao vào chính là học trò của mình, còn nghe được những lời quan tâm của Dương Bách Xuyên nên nỗi đau đang kìm nén của u Dương Ngọc Thanh cuối cùng cũng vỡ òa ra, không cần suy nghĩ nhiều cô ấy liền ôm lấy Dương Bách Xuyên và khóc thật to, trong tiếng khóc mang đầy sự bất lực…

Hai năm qua cô ấy cũng sắp bị Vương Minh hủy hoại rồi, nhưng cô ấy vẫn kiên trì vì con. Gặp một kẻ vô lại như Vương Minh cô không biết xử lý như thế nào, cô ấy đã kìm nén nó quá lâu rồi, giờ phút này được Dương Bách Xuyên quan tâm khiến cô không thể kìm nén được nữa mà khóc lớn.

Vài phút sau, u Dương Ngọc Thanh đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều, suy nghĩ của cô cũng dần bình tĩnh trở lại, khi cô ấy nhận ra rằng mình đang ôm học trò của mình thì vội vàng buông ra.

Nhưng lúc này Dương Bách Xuyên miệng đắng lưỡi khô, anh nhìn thấy quần áo của u Dương Ngọc Thanh bị Vương Minh xé rách thì mặt đỏ tới tận mang tai.

Anh không thể kìm được nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, cởϊ áσ khoác ngoài khoác lên người u Dương Ngọc Thanh.

Lúc này u Dương Ngọc Thanh cũng phát hiện quần áo của mình bị xé rách đã bị Dương Bách Xuyên nhìn thấy thì nhất thời mặt cô ấy đỏ bừng, sau khi khoác áo của Dương Bách Xuyên cô ấy thì thầm nói: “Cảm ơn ~”

Chỉ trong nháy mắt, cô ấy nhìn thấy Vương Minh trong góc tường hai mắt nhắm nghiền, trên đầu là máu, không rõ sống chết thì sắc mặt u Dương Ngọc Thanh thay đổi rất nhiều, nhưng sau đó cô hít một hơi thật sâu, sắc mặt ảm đạm nói: “Dương Bách Xuyên, đi mau, đi ra ngoài gặp ai cũng nói là cậu chưa từng tới đây, đi mau~”

Sau khi sửng sốt một chút Dương Bách Xuyên liền phản ứng lại và nói: “Cô u Dương đừng lo lắng, tên cặn bã này chưa chết, hắn ta chỉ ngất đi thôi.” Dương Bách Xuyên rất rõ ràng về mức độ nghiêm trọng của cú đánh mà anh đánh ra, anh biết Vương Minh chỉ ngất đi mà thôi.

Sau khi nói xong liền đi tới bên cạnh Vương Minh, giơ tay lên tặng cho hắn ta hai bạt tai vang dội, vừa đánh vừa mắng: “Tên cặn bã này, tên cặn bã này.”

Bị ăn mấy bạt tai mặt Vương Minh xưng lên như cái đầu heo, mấy cái răng đã bị Dương Bách Xuyên đáng gãy.

“A~” Đau đớn khiến hắn ta tỉnh lại.