“Hửm?”
Triệu Đại Long nghi hoặc hỏi.
“Sư phụ, linh căn Dung Hợp là gì vậy? Linh căn Dung Hợp có lợi hại lắm không?”
Ngô Đạo Tử liếc nhìn Triệu Đại Long: “Đã bảo con đọc thêm sách đi mà!”
Ông nói rồi quay sang nhìn Chu Lục Lục.
“Linh căn Dung Hợp chính là linh căn có khả năng dung hợp linh căn ngũ hành, linh khí vạn vật.
Đó là lý do tại sao trước đây ta không dò ra được nguyên nhân tại sao tiểu sư muội của con không có linh căn.
Bởi vì lúc đó trong người con bé chưa phát triển ra linh căn, nhưng khi ta do thám linh căn của con bé, truyền linh lực của ta vào, thì trong cơ thể con bé đã có Hỏa linh căn.
“
Triệu Đại Long lúc này cũng nhớ ra trước đó mình cũng từng dò xét dao động linh khí của Chu Lục Lục.
“Vậy! vậy có nghĩa là Mộc linh căn trong cơ thể Tiểu Lục sư muội là do linh lực của con phát triển ra ư?”
Nghĩ đến mình cũng đóng góp một linh căn cho tiểu sư muội, Triệu Đại Long hơi vui mừng.
“Đúng rồi! Hai linh căn đó là của ta và con, còn một linh căn nữa là Băng linh căn cực kỳ hiếm có!”
Băng linh căn rất hiếm gặp, Ngô Đạo Tử chỉ nghĩ sơ qua cũng đoán ra đó là của Tô Ngọc Như.
Nghe hai người nói, Chu Lục Lục cũng nhận ra Tô Ngọc Như đã để mắt đến mình, bởi chỉ có nữ chính mới sở hữu Băng linh căn hiếm có này.
Sự tồn tại của Băng linh lực trong cơ thể nàng chứng tỏ Tô Ngọc Như đã thử dò xét nàng.
Nghĩ đến việc mình có thể bị nữ chính Tô Ngọc Như trả thù, Chu Lục Lục lại nuốt nước miếng.
“Sư phụ, vậy linh căn Dung Hợp này tu luyện có nhanh không ạ?”
[Làm sao bây giờ! Ta đã cướp sư phụ của Tô Ngọc Như rồi, lại còn lấy cả vòng tay Không gian của nàng ta nữa, chắc chắn nàng ta sẽ không tha cho ta đâu.
Theo cốt truyện, hiện giờ nữ chính đã tu luyện đến Luyện Khí hậu kỳ rồi, liệu ta có kịp bắt kịp nàng ta không? Nếu không kịp thì sẽ không đánh lại được, chỉ có nằm im chịu trận mà thôi.
]
Nghĩ đến việc ta sẽ bị Băng linh lực của Tô Ngọc Như đóng băng thành tượng, Chu Lục Lục lại run lên bần bật.
[Hu hu hu, làm sao bây giờ đây.
Ta không muốn bị đóng băng thành tượng đâu, sợ quá!]
Thấy tiểu đồ đệ của mình lại sợ hãi một kẻ Luyện Khí hậu kỳ tầm thường đến phát run, Ngô Đạo Tử ghét bỏ liếc nàng.
[Chỉ là một con kiến Luyện Khí hậu kỳ mà cũng sợ đến thế.
Đệ tử của Ngô Đạo Tử ta sao có thể là đứa nhát gan vậy được! Gặp phải thì giết luôn đi chứ!]
Trái ngược với vẻ ghét bỏ của Ngô Đạo Tử, Triệu Đại Long lại rất thương xót.
[Tiểu sư muội thật đáng thương, một kẻ Luyện Khí hậu kỳ còn có thể bắt nạt muội ấy.
Không được, ta không thể để người khác bắt nạt tiểu sư muội của ta, nhất định phải bảo vệ muội ấy thật tốt!]