Chương 18: Khoe Khoang

Những gì Chu Lục Lục đọc thuộc hoàn toàn giống trong sách, không sai một chữ nào…
Nhận ra tiểu đồ đệ của mình quả thật có trí nhớ tuyệt đỉnh, Ngô Đạo Tử liền cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.
Lúc này ông vừa vui mừng, lại vừa xấu hổ.
Chu Lục Lục không biết những gì Ngô Đạo Tử đang nghĩ trong lòng, nàng thật thà đọc thuộc lại toàn bộ nội dung ba quyển sách, không sót một chữ.
Tất nhiên, ngoại trừ hai trang cuối nàng chưa đọc.
“Sư phụ, con đọc thuộc xong rồi, chỉ còn hai trang cuối con chưa đọc…”
Ngô Đạo Tử đỏ bừng mặt, để che giấu sự lúng túng, ông vội ho nhẹ một tiếng: “Khụ, vi sư thật không ngờ con lại có trí nhớ tuyệt đỉnh như vậy.”
“Sư phụ, con không bao giờ nói dối đâu, lúc nãy sư phụ đã hiểu lầm con rồi.” Chu Lục Lục tỏ vẻ vô tội.

Ngô Đạo Tử mặt đỏ bừng: “Ha ha, không phải…!không phải là sư phụ sợ con lạc đường thôi sao!”
Thấy Triệu Đại Long đứng ngẩn ra đó, Ngô Đạo Tử liền đạp cho một cái, ra hiệu bảo huynh ấy nói giúp mình.
Triệu Đại Long hiểu ý, vội đổi đề tài: “Tiểu…!tiểu sư muội, muội thật tài giỏi, thật sự có được trí nhớ tuyệt đỉnh trong truyền thuyết!”
Chu Lục Lục nhìn Triệu Đại Long, khẽ mỉm cười: “Nhưng chỉ biết thuộc mà không biết áp dụng thì cũng vô dụng thôi.”
Nghe vậy, Ngô Đạo Tử cảm thấy cơ hội dạy dỗ Chu Lục Lục đã đến, ông thầm nhủ lòng phải dạy dỗ nàng thật tốt, để nàng hiểu được một vị sư phụ tốt quan trọng như thế nào.
“Tiểu Lục nói đúng, chỉ biết thuộc mà không biết áp dụng thì vô dụng…
Nào, theo sư phụ học cách dẫn khí nhập thân: Nhắm mắt ngồi tĩnh tâm, giữ vững tinh thần…!Nghĩa là ngồi xếp bằng, nhắm mắt, xóa tan tạp niệm, ổn định tinh thần…”
Chu Lục Lục bắt chước tư thế của Ngô Đạo Tử, xếp bằng hai chân trên đùi, tĩnh tâm cảm nhận linh khí xung quanh.
“Sư phụ, phải bao lâu mới dẫn khí nhập thân được ạ?”

Thấy Chu Lục Lục tuy động tác còn vụng về nhưng rất nghiêm túc học theo, Ngô Đạo Tử bèn nói bằng giọng điệu đầy vẻ yêu thương: “Người bình thường ít nhất một tháng, nhiều nhất một năm rưỡi.

Con đừng nóng vội, lần đầu ngồi thiền mà không dẫn khí được cũng là chuyện bình thường.
Nhị sư huynh của con lần đầu dẫn khí nhập thân cũng mất một tháng đấy.

Đại sư huynh thiên tài của con là Ôn Dư Cảnh cũng mất đến bảy ngày, thậm chí ngay cả vi sư, lần đầu dẫn khí nhập thân cũng mất tới ba ngày rưỡi đấy!”
Nói đến việc mình dẫn khí nhập thân, giọng điệu Ngô Đạo Tử tràn đầy tự hào.
Thấy vậy, Triệu Đại Long liền biết sư phụ nhà mình sắp bắt đầu khoe khoang rồi.
Quả nhiên giây sau, Ngô Đạo Tử đã tự đắc mở lời: “Đừng coi thường sư phụ, ngày xưa sư phụ cũng được xem là tài năng vạn người có một đấy, phải biết rằng cho đến tận bây giờ, người chỉ mất ba ngày để dẫn khí nhập thân cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi!”