Ai mà biết được nàng đã sống thế nào trong 13 năm qua, ngày đêm học đủ loại kỹ năng, bị dẫn đi tham dự các buổi yến tiệc để kết giao với đủ loại người, không phải là giữ thể diện cho cha mẹ gia tộc thì cũng là trên đường giữ thể diện.
Còn lý do phải học những thứ đó, kết giao với những người đó thì tất nhiên là để chuẩn bị cho việc liên hôn gia tộc sau này.
Nàng không có quyền con người, không có tự do ở nhà cha mẹ, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của họ, có thể nói, nàng chỉ là một con búp bê bị cha mẹ tùy ý điều khiển.
Vì vậy, động lực duy nhất giúp nàng sống sót trong nhà chính là được trốn trong chăn đọc tiểu thuyết vào ban đêm.
Giờ đây khi đã thoát khỏi sự khống chế của cha mẹ, nàng cảm thấy vô cùng phấn khích, hưng phấn, bởi vì cuối cùng nàng cũng không phải làm búp bê bị người khác điều khiển nữa, nàng thuộc về chính mình rồi!!
Lúc này, Chu Lục Lục chỉ muốn hét lên một tiếng: “Chu Lục Lục ta cuối cùng cũng tự do rồi!”
Nhưng nhìn thấy xung quanh có nhiều ánh mắt dò xét, Chu Lục Lục chỉ dám vui mừng thầm trong lòng, nàng e dè lùi ra sau vài bước.
“Hì hì, ta đi nhầm chỗ rồi, mọi người cứ tự nhiên, mọi người cứ tự nhiên ha!”
Những người tu tiên nhiệt tình chỉ nghĩ Chu Lục Lục sợ chen ngang nên ngại ngùng, bèn kéo nàng vào hàng ngũ.
“Tiểu hữu, ngươi đừng sợ, đã rơi xuống đây rồi thì cứ đứng đó đi!”
“Đúng vậy! Trắc Linh thạch sắp bắt đầu rồi, ngươi cứ kiểm tra trước đã.
“
[Trắc Linh thạch? Ta thật sự đã xuyên vào thế giới tu tiên rồi!!!] Nghĩ đến mình cũng có thể bay lượn trong đất trời như trong tiểu thuyết tu tiên, Chu Lục Lục phấn khích đến nỗi gương mặt nhỏ cũng đỏ bừng.
Đang nói chuyện, phía trước chợt vang lên tiếng ồn ào.
Ngay sau đó, đoàn người bắt đầu di chuyển.
Chu Lục Lục cứ thế bị đẩy lên trước, lên đài kiểm tra.
“Vị tiểu hữu này, xin hãy đặt hai tay lên Trắc Linh thạch!”
Bởi vì Chu Lục Lục mặc bộ đồ nhảy dù bó sát màu xanh dương rất kỳ lạ nên tất cả mọi người có mặt đều đổ dồn ánh mắt về phía nàng.
Lúc này, Chu Lục Lục đã xác nhận mình đã xuyên đến thế giới tu tiên.
Ngự kiếm phi hành vẫn luôn là giấc mơ của nàng.
Biết rằng mình có thể tu tiên, Chu Lục Lục bắt đầu tưởng tượng đến lúc mình ngự kiếm phi hành.
Nàng cố nén cảm xúc phấn khích, run run đặt hai tay lên Trắc Linh thạch màu xanh ngọc trước mặt.
Tuy nhiên!
Trắc Linh thạch hoàn toàn không có phản ứng.
Nhìn thấy điều này, mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Ơ? Sao Trắc Linh thạch không có phản ứng vậy?”
“Không hợp lý lắm, tiểu hữu này vừa rồi ngự kiếm tới, thiên phú không tồi mới phải.
“