Bút Thần Lai này là bút Thần của Huyền Phù tông, ngoài ông ra không ai được biết.
Vì thế suốt hàng ngàn năm qua ông đã cẩn thận gìn giữ.
Vì cây bút này, ông không ngần ngại để Huyền Phù tông từ bỏ tất cả vinh quang, dần dần suy bại.
Nhưng tiểu nha đầu chưa lớn này lại biết về bút Thần Lai!!!
Đúng rồi, Tô Ngọc Như không thể vô cớ bỏ qua Tiên Kiếm tông đệ nhất đại lục Hiên Viên mà chọn một tông môn sa sút như của ông.
Hóa ra nàng ta nhắm đến bút Thần Lai!!!
Nghĩ đến Huyền Phù tông mà ông đã gìn giữ hàng ngàn năm có thể sẽ biến mất trên thế gian như lời Chu Lục Lục nói, Ngô Đạo Tử không khỏi hoảng sợ.
Biết được mục đích Tô Ngọc Như đến tông môn mình, Ngô Đạo Tử lập tức nhìn Tô Ngọc Như bằng ánh mắt không thiện cảm.
“Nha đầu, Huyền Phù tông của chúng ta đã đủ đệ tử rồi, ngươi đến Tiên Kiếm tông đi! Tiên Kiếm tông là đại tông môn trải qua hàng ngàn năm gió sương, bên trong vô số bảo vật kỳ lạ, chắc chắn sẽ xứng với thiên phú Băng linh căn của ngươi.
“
Tiên Kiếm tông nhiều pháp bảo, ngươi đi gây họa cho Tiên Kiếm tông đi! Đừng đến gây họa cho Huyền Phù tông của chúng ta.
Nghe Ngô Đạo Tử nói vậy, Tông chủ Tiên Kiếm tông Long Tự Hồng còn tưởng ông nói thật lòng vì tông môn mình nên cảm kích mỉm cười với Ngô Đạo Tử.
“Ngô Đạo Tử, trước đây ta nhìn nhầm ông rồi, ông là rồi thấu hiểu đạo lý, ta ghi nhớ tình nghĩa này!”
Ngô Đạo Tử cười thoải mái, trong lòng hô to:
[Ha ha ha! Mau nhận nàng ta vào đi, để nàng đi gây họa cho Tiên Kiếm tông của các ông!]
Nghe Ngô Đạo Tử từ chối mình, ánh mắt Tô Ngọc Như lóe lên vẻ u ám.
Nàng ta cắn môi, nghiêm chỉnh thi lễ với Ngô Đạo Tử: “Tiểu nữ thật lòng muốn gia nhập Huyền Phù tông, mong Tông chủ thành toàn!”
Thấy Tô Ngọc Như chỉ vì bị từ chối đã thi lễ với mình, Ngô Đạo Tử hoảng hốt tránh ra một bên.
“Nha đầu, không phải ta không muốn nhận ngươi, mà Huyền Phù tông năm nay đã đủ đệ tử nội môn rồi!”
Bị từ chối ba lần, Tô Ngọc Như cũng hơi tức giận.
“Ồ? Không biết Tông chủ Huyền Phù tông có thể cho ta xem những đệ tử nội môn mà ngài đã chọn là ai không? Ta muốn biết người nào mới đủ tư cách lọt vào mắt ngài.
“
Ngô Đạo Tử nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên Chu Lục Lục đang ngơ ngác.
“Chính là con bé, con bé chính là ái đồ mới của ta!”
Chu Lục Lục đang hóng hớt thấy Ngô Đạo Tử đột nhiên chỉ vào mình thì ngẩn ra.
“Ta???”
Ngô Đạo Tử sợ lộ tẩy nên vội vàng kéo Chu Lục Lục lại.
“Hì hì, đồ đệ ngoan, đứng xa vi sư như vậy làm gì? Mau ra đây để mọi người nhìn xem nào!”