Đường đường là vua của một nước mà lại ôm quyền khom lưng thi lễ, có thể thấy tấm lòng ái tài của hắn không phải là giả.
Hoàng tộc quý tộc cùng văn võ bá quan thấy hoàng thượng hành lễ nào dám đứng thẳng, tất cả nhao nhao cúi người.
Mà vị Hí Thiên thần bí kia chỉ gật đầu một cái.
Kiêu ngạo, thật sự rất kiêu ngạo.
Hoàng thượng thấy vậy cũng không tức giận, vô cùng cao hứng tự mình dẫn Hí Thiên về chỗ ngồi, cũng là chỗ bên cạnh Thái tử Chiến Dã và Công chúa Anh Dạ.
Hoàng Bắc Nguyệt cười cười nhìn Đông Lăng diễn.
Đông Lăng diễn rất tốt, rất giống nàng.
Lúc này nàng thấy Anh Dạ đang có ý đứng dậy, khẳng định là lại chỗ Đông Lăng nói chuyện.
Nàng cùng Anh Dạ cùng kết giao bằng hữu nhưng chưa nói cho Đông Lăng biết a.
Nếu để Anh Dạ thấy hôm nay Hí Thiên ko biết nàng thì chắc chắn nàng sẽ bị nghi ngờ.
” Công chúa Anh Dạ !”
Trước khi Anh Dạ đứng lên, Hoàng Bắc Nguyệt liền vội hô nhỏ túm lấy tay nàng.
Thấy nàng bỗng nhiên túm lấy tay mình nên Anh Dạ liền ngồi xuống quay sang hỏi
” Bắc Nguyệt, có chuyện gì vậy? “
” À,……!” Hoàng Bắc Nguyệt đang muốn nói thì Phong Liên Dực lúc này cũng tiến vào.
Hai tiểu thái giám đi trước cầm đèn lồng, hắn đi theo sau, một thân trường bào màu nguyệt bạch.
Hắc sắc trường phát tùy ý vấn lên bằng ngân quan khảm nạm bảo ngọc, ánh bạc dịu nhẹ như ánh trăng xuyên qua tầng mây, làm nổi bật vẻ đẹp tuấn mĩ, ôn nhu như ngọc của hắn.
Thấy nàng định hỏi thì lại thấy Hoàng Bắc Nguyệt đang hơi nhìn Phong Liên Dực, đoán là nàng tò mò với Phong Liên Dực nên Anh Dạ tận tình giải thích cho nàng.
Hơi bất ngờ vì bị Anh Dạ tưởng nàng thắc mắc về Phong Liên Dực, nhưng để Anh Dạ không lại chỗ Đông Lăng thì sao cũng được.
Khi Phong Liên Dực về chỗ ngồi thì hoàng thượng cũng cho bắt đầu yến tiệc, vì sợ Hoàng Bắc Nguyệt lạ lẫm nhiều thứ vậy nên Anh Dạ nghĩ lát nữa hết tiệc hỏi thăm Hí Thiên sau vậy.
Phong Liên Dực môi mang theo ý cười nhìn sang chỗ nàng ngồi, bây giờ trong đầu ai cũng biết đối phương đang nghĩ gì.
Hoàng Bắc Nguyệt muốn chọc tức hắn nên chỉ nhìn hắn một cái rồi quay đầu đi.
Phong Liên Dực bực bội vì bị nàng bơ nhưng chắc nàng quên một thứ là da mặt hắn giày lắm nha.
Nói chuyện được lúc lâu thì Tư Mã Quy Yến lại muốn được khiêu chiến với Hí Thiên, Đông Lăng vì làm theo lời nàng nên chấp nhận khiêu chiến, biết chắc rằng ai sẽ thắng nên Phong Liên Dực gian xảo mà đánh cược với Tiêu Dao vương.
Cung nhân vội vàng đi thu thập một khu đất trống làm sân khấu cho hai cao thủ tỉ thí tranh tài.
Tư Mã Quy Yến cười ha hả, vừa cười vừa bước lên tỉ thí trường.
Dư quang dưới hắc bào của Đông Lăng liếc nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt thấy vậy hơi nhếch môi, biểu tình này làm cho Đông Lăng rất yên tâm, thong dong bước tới trước.
” Yểm, muốn tự do một chút không? “
Hoàng Bắc Nguyệt đánh thức Yểm trong Hắc Thuỷ Cấm Lao.
” Ngươi giải thoát cho ta? “
Giọng nói đầy ma tính cùng ngạc nhiên của Yểm vang lên.
” Không.
Chỉ tạm thời thôi.
Ta cần ngươi ra ngoài để giúp Đông Lăng.
Nếu làm tốt, ta sẽ cân nhắc điều kiện kia, đừng để ta trực tiếp ra tay bằng không không có cân nhắc gì ở đây đâu đó “
” Đồ gian trá! “
Yểm hừ hừ trong mũi, sau đó bước lùi lại phía sau, ẩn vào trong bóng đêm đen kịt, thanh âm xa xưa cũng từ bóng đêm truyền đến
” Ta muốn mượn hắc ngọc của ngươi một lát, đem nguyên khí của ngươi rót vào đi “
Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạt, đem nguyên khí của mình rót vào hắc ngọc.
Yểm tuyệt đối không biết được chuyện nàng có năm loại thuộc tính vì nàng đã cẩn thận phong ấn nguyên khí của mình lại không cho Yểm biết.
Nếu tên này biết chắc lại la ầm lên mất.
Nàng rót nguyên khí của mình vào xong thì thanh âm cười lớn của Yểm vang lên trong lòng
” Thật sảng khoái! Thật là sảng khoái! Lâu rồi ta mới cảm nhận được hơi thở của sự tự do “
Nghe vậy, Hoàng Bắc Nguyệt liền cười lạnh
” Đắc ý gì! Mau đáp ứng yêu cầu của ta đi.
Dù sao ngươi cũng không phải hoàn toàn thoát khỏi phong ấn “
” Cho dù chỉ là một khắc thì tự do vẫn là tự do! Ngươi không bị giam cầm trong bóng tối nên ngươi không hiểu được ánh mặt trời ấm áp và dễ chịu đến mức nào đâu! ” – Thanh âm cuồng tiếu của Yểm xa dần..