Chương 7: Dám Đắc Tội Ta Thì Chỉ Có Đường Chết!

Sau khi tạm biệt Phong Liên Dực, Hoàng Bắc Nguyệt cưỡi Băng Linh Huyễn Điễu bay về phủ, đêm nay ở cùng hắn làm lòng nàng thật thoải mái.
Thu hồi Băng Linh Huyễn Điễu, Hoàng Bắc Nguyệt định đi vô thì cảm nhận được một trận pháp vây bắt.

Trận pháp này có thể vây được một triệu hoán sư dưới thất tinh.

Nguyên khí của trận pháp này rất đặc thù đc che giấu cẩn thận, nhưng đối với Hoàng Bắc Nguyệt thì việc này dễ như ăn cháo vì nàng đã tiếp xúc với những trận pháp mạnh hơn thế nữa.

Xem ra người có đc trận pháp này chỉ có lão già An Quốc Công kia, hôm nay bị nàng làm nhục nhã cho nên giờ tìm cách trả thù đây mà.
Nếu các ngươi đã dám đến thì Hoàng Bắc Nguyệt ta sẽ làm cho các ngươi có đi nhưng ko có về!
Người thi triển trận pháp là một triệu hoán sư lục tinh.

Chọn người có cấp bậc như vậy hẳn là còn ko biết đi thực lực của nàng đi.

Đi cùng hắn là một người tứ tinh và 3 người là cao cấp chiến sĩ.

Chậc….!Xem ra là sợ nàng có người chỉ bảo đi.

Cũng đúng, Bắc Nguyệt quận chúa nổi danh phế vật từ nhỏ, cả nước đều biết vậy mà chỉ qua một thời gian liền trở thành một triệu hoán sư.

Nên bị nghi là có người giúp cũng đúng.
” An Quốc Công bảo chỉ cần giết đc phế vật này thì sẽ đc thưởng rất lớn, nhưng mà chỉ là đi đối phó với một tiểu nha đầu mà cần nhiều người như vậy thật là mất mặt”
Một người mặc áo choàng đen cảm thán.
” Trận pháp ta cũng bày xong rồi giờ thì hành động thôi”
Một người mạnh nhất trong đó ra lệnh liền tất cả mọi người đều gật đầu, lúc này thì Hoàng Bắc Nguyệt đi đến đằng sau bọn chúng rồi vỗ vai một tên đi cuối làm hắn giật nảy mình, liền các người đi trước đều phản ứng quay đầu lại thì thấy thiếu nữ lẽ ra phải ở trong phòng nhưng ko biết sao lại ở ngoài này.
Một vị triệu hoán sư nhanh hoàn hồn rồi lên tiếng
” Quả nhiên là triệu hoán sư thuộc tính phong nên mới vô thanh vô thức xuất hiện như vậy.

Nhưng Bắc Nguyệt quận chúa à, một tay ko địch nổi hai tay, bọn ta đi nhiều người hơn nên quận chúa biết điều mà đầu hàng sớm đi.

Ta sẽ cho người cái chết nhẹ nhàng hơn”.
Hoàng Bắc Nguyệt ko để ý lời hắn nói cho lắm, dù sao thì ở đây có cả trăm cửu tinh triệu hoán sư thì cũng ko phải là đối thủ của nàng.
” Quả thật là một mình ta đánh ko lại các vị nhưng các vị có biết gần đây xuất hiện một vị ma nữ tóc đỏ, thực lực là cửu tinh triệu hoán sư là khế ước giả của Băng Linh Huyễn Điễu ?”
Đối phương thấy nàng hỏi vậy ko khỏi bất ngờ, chuyện về vị thiếu nữ thần bí kia thì đã lan khắp thành Lâm Hoài rồi, chẳng bao lâu thì cả Nam Dực quốc cũng sẽ biết.
” Đương nhiên biết”
Lúc này, Hoàng Bắc Nguyệt liền cười hắc hắc, tay khẽ động, trận pháp liền bị tan vỡ.

Điều này làm cho đám người kia ko khỏi hoảng sợ.

Trận pháp cư nhiên bị hủy, phải biết rằng muốn phá trận pháp này phải là cao thủ bát giai trở lên hoặc là người điều khiển nhưng muốn phá cũng phai tốn một ít công phu vậy mà nha đầu này dễ dàng pha như vậy chẳng lẽ…..
Rồi một đầu hắc phát liền trở thành một đầu hồng phát, bọn họ đương nhiên nhận ra vì màu tóc này ko nhiều, mà chỉ có một người có đầu hồng phát như vậy – Hí Thiên.
Vậy mà bọn họ lại trêu chọc một vị cửu tinh triệu hoán sư! Thật là vận đen tám đời.

Giờ này bọn họ hoàn toàn quên mất mình là một cao thủ mà chỉ biết đứng run rẩy nhìn vị thiếu nữ trước mặt.
” Xi….xin đại nhân…..tha….!tha mạng.

Tiểu nhân có mắt như mù….!nên mới chọc….!phải….!phải ngài”
Một tên sợ tới mức lắp ba lắp bắp nói ko rõ.
” Các ngươi cũng thật to gan, vậy mà cũng có ý định hại ta”
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh như băng mà nói.
” Không….không phải, là…!là An Quốc Công cùng Tiết Triệt là bọn họ sai chúng ta làm vậy”
Một người nhanh trí liền đổ lỗi cho cha con Tiết Ngưỡng.
” Vậy ko phải là do các ngươi có ý định giết ta sao “
Hoàng Bắc Nguyệt cười như không cười hỏi.
” Là.

Xin đại nhân tha mạng”
” Tha mạng cũng đc nhưng các ngươi đã dám đắc tội với ta thì chỉ có đường chết! “
Mấy câu này của nàng như sấm bên tai, lúc này ở giữa không trung liền xuất hiện một Băng điễu thật lớn.
Bọn họ chưa khỏi sốc liền bị Băng Linh Huyễn Điễu nuốt chửng vào bụng.

Trước khi chết bọn họ chỉ có thể quát trời.

Thiên a, phế vật Hoàng Bắc Nguyệt cư nhiên là cửu tinh triệu hoán sư, nàng là khế ước giả của Băng Linh Huyễn Điễu.

Tiếc là câu này bọn họ ko bao giờ có thể nói ra.
” Vị thế nào? “
Hoàng Bắc Nguyệt truyền âm hỏi Băng Linh Huyễn Điễu.
“Cũng tạm đc, nhưng hơi dai”
Băng Linh Huyễn Điễu vừa nhai vừa trả lời.

Người hắn ăn có hai triệu hoán sư có linh thú nên khi triệu hoán sư bị ăn, linh thú cũng theo chủ mà vào bụng nó.
Hoàng Bắc Nguyệt xoa đầu hắn
” Đừng lo, đi theo ta sau này thì sẽ có nhiều thịt để ăn”.
Dám chọc tới nàng, nàng liền chơi chết bọn chúng!.