Bị đánh thức bởi tràng cười chói tai, Giang Trừng vừa mở mắt đã thấy
mạng nhện giăng đầy xà nhà, và tượng phật in trên bức tường đỏ loang lổ.
Sau đó, cô đưa mắt về phía phát ra tiếng ồn —– Ngay trước hai cánh cửa
gỗ lắc lư chực rơi xuống là một ông lão tóc bạc da tái tai dài, nom
không có vẻ gì là người tốt.
Ông lão xì tai lạ lùng mặc một chiếc áo choàng dài quai quái pha lẫn hai màu vàng đen đầy hình mặt người kỳ dị, bàn tay gầy đét quặp lại thành
vuốt, dưới làn môi nhếch lác đác vài cái răng xỉn vàng, cười rồ bảo:
“Lão tổ Thượng Vân tự, phật tăng vang danh tu giới thì đã sao, chẳng
cũng phải chết dưới tay Hoàng Thiên đạo nhân ta đây ư!”
Giang Trừng – khán giả chưa rõ tình hình, dõi theo ánh mắt của ông cụ tự xưng là Hoàng Thiên đạo nhân đó, ngửa đầu trông sang một người khác
đứng chếch bên mình.
Đó là một người đàn ông có thể tự động tỏa sáng giữa căn phòng tối thui
này. Đương nhiên không phải vì cái đầu bóng loáng ấy có thể phản sáng,
cũng không do áo tăng trắng toát mà anh ta đang mặc, mà là do khí chất
của người này quá sạch sẽ, toàn thân như lấp lánh phật quang.
—– Còn từ bi thánh khiết hơn hình tượng phật đầy bụi sau lưng anh ta ba
phần, hơn thế nữa, đường cong của cái đầu khẽ cúi và gương mặt thanh tú
bình thản kia lại đẹp đến nỗi khiến người ta muốn phạm tội.
Nhìn thoáng sang, đầu mày đuôi mắt như vương nét cười, nhưng trông kỹ
lại mới nhận ra rằng anh ta chẳng bộc lộ cảm xúc gì, hệt pho tượng phật
ngồi nghiêm dõi xuống chúng sinh trong đại điện. Khoác chiếc áo tăng
trắng hơi cũ, mang giày vải đã sờn, khí chất toàn thân lại sạch sẽ xuất
trần.
Vị đại sư tỏa thánh quang này cũng đang nhìn cô, cúi đầu đối mắt đoạn lên tiếng: “Cô vẫn ổn chứ?”
“Chắc là, vẫn ổn?” Giang Trừng vô thức đáp lại, sau đó bản mặt đần thối
chợt nứt toác. Ngắm gương mặt cấm dục của đại sư được một lúc, Giang
Trừng mới sực nhớ ra trước đó ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Đêm hôm qua, cô mới sửa xong bản kế hoạch theo yêu cầu của sếp, mệt tới
chẳng buồn tắm đã bò lên giường đánh giấc. Sau đó thì, cô tỉnh lại do
quá nóng, người cứ nôn nao đến lạ. Gái ế hai mươi lăm tuổi, ít nhiều gì
cũng có nhu cầu ấy ấy, nên cô đã mau chóng phản ứng lại.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô đã nhận ra mình như vậy là do đụng độ thứ
“xuân dược” trước giờ mới chỉ nghe đồn, khốn nạn nhất là cô chả biết
mình đã đi từ giường tới cái miếu rách nát chưa từng trông thấy này khi
nào. Bốn bề lộng gió, trên đầu hổng lỗ, dưới đất chả có lấy một cái
giường, chỉ có một anh hòa thượng áo trắng mặt tái đang tựa vào chân
tượng phật cách đấy không xa.
Sau đó… Nhớ tới đây, Giang Trừng không kìm được phải che mặt lại. Vì tác dụng của thuốc, đầu óc mờ mịt đến nỗi quên cả tên mình, thế cho nên, cô đã làm một chuyện hết sức súc vật, đó là ra tay với anh hòa thượng đang trong tình trạng bất ổn chẳng có sức đánh trả kia, mặc xác sự chống cự
yếu ớt của người ta, đã… Tóm lại, cô đã làm nhơ một đại sư thánh khiết.
Rape đàn ông có phạm pháp không vậy? Dù có lẽ cô cũng là người bị hại,
nhưng rốt lại cô vẫn là người ra tay, thế nên hơi chột dạ.
Giang Trừng gượng gạo nhìn đại sư, lần đầu tiên quên mất kỹ năng mềm khi đi giao thiệp với khách hàng. Nhưng đại sư – người bị hại chẳng có vẻ
gì là giận dữ, bình tĩnh hỏi lại: “Cô vẫn đứng dậy được chứ?” Còn đưa
tay ra đỡ nữa kìa.
Giang Trừng tự ý thức được mình đã gây chuyện chẳng hay ho gì, nào dám
phiền anh ta dìu, lập tức ngồi phắt dậy. Dưng mà tạm gác mọi chuyện lại
đã. Cảm giác lạ lùng này, mái tóc dài trên đầu cô là thế quái nào vậy?
Quả đầu ngắn năng động của cô biến đi đằng nào rồi?!
Giang Trừng kéo mớ tóc đen mềm sau lưng, thế mới phát hiện đôi tay này
trắng hơn trước kia nhiều, cô còn đang mặc một bộ váy dài hơi hướm cổ
trang, xét kỹ lại, chẳng có gì là đúng hết. Đây hình như không phải cơ
thể của cô, Giang Trừng muộn màng nhận ra sự thật này.
Trong ba giây, Giang Trừng đã rút ra một kết luận: Cô xuyên không rồi,
nhập vào xác người khác, dùng cơ thể của người khác rape một đại sư.
Ôi đệt, giờ chả biết phải tập trung vào chuyện gì trước nữa!
“Khặc khặc, Thanh Đăng đại sư phá thanh quy xem chừng sắp trở thành
người có tình rồi, hôm nay Hoàng Thiên đạo nhân ta đây sẽ tiễn đại sư
cùng tiểu cô nương tình một đêm này của ngươi xuống địa ngục!”
Hoàng Thiên đạo nhân bị bơ một hồi ngoài cửa chợt quát to, có vẻ giận dữ lắm.
Hai tay ông ta vừa nhấc lên, đất bằng chợt dậy gió ác, thổi nghiêng thổi ngã ngôi miếu vốn đã rách nát này, cuốn mớ rơm rạ mạt gỗ tứ tán dưới
đất lên, hai chiếc chuông cổ bên tượng phật gióng từng hồi ầm vang,
khiến người ta khó chịu.
Lại còn huyền huyễn nữa chứ! Vậy đây chắc chắn không phải là thế giới cũ rồi! Giang Trừng trợn tròn mắt nhìn cây cờ vàng tự dưng xuất hiện rồi
phấp phới trong tay ông già kia, đơ ra tại chỗ.
Cô không hay đọc tiểu thuyết, không nhờ em trai thì chắc chả biết đến cả những thứ như vậy, nhưng sao mấy chuyện xui xẻo này lại rơi vào cô chứ, cô gà mà!
Giang Trừng bị gió ác thổi xiêu thổi vẹo phải tóm lấy chân bàn cạnh
mình, giây lát sau bỗng chẳng cảm nhận được luồng gió kia nữa, ngẩng đầu lên nhìn thì bóng lưng cao gầy của đại sư đập ngay vào mắt.
Vững chãi tựa núi, phong độ như tùng, vô tình khiến người ta bình tĩnh
lại. Đại sư đối mặt gió ác mà vẫn nghiêm ngắn, đến cả chéo áo cũng chẳng phất phơ.
“Ngươi không nên vì chuyện của ta mà kéo cả những người vô tội vào.”
Giữa lúc uýnh lộn, đại sư vẫn cất giọng bình thản, “Ngươi làm quá nhiều
việc ác, hại vô số mạng người, nên chuộc tội tại đây thôi.”
“Ha ha ha ~ Giờ ngươi chỉ là con lừa trọc mất sạch pháp lực, dẫu có Kim
Phật hộ thân cũng chẳng đỡ nổi Sinh Tử kỳ của đạo nhân ta!” Hoàng Thiên
đạo nhân ra chiều hả hê lắm, “Vết thương cũ của ngươi đã tái phát đêm
qua, không áp chế nổi khí tà sát, lại tổn hao nguyên dương, tu vi thụt
lùi, ta thực sự muốn biết ngươi sẽ bắt ta đền tội bằng cách nào đấy!”
Nói đoạn, một luồng khói đen bốc ra khỏi cây cờ vàng trong tay ông ta,
thành mõm rộng của một con quái vật, chụp xuống đầu đại sư.
Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt tràn trề đắc ý của Hoàng Thiên đạo nhân lại nhuốm màu không thể tin nổi, lão hoảng hồn thốt lên: “Ngươi, sao ngươi
lại chẳng hề hấn gì! Không thể thế được!”
Đại sư nhấc tay đưa hờ ra trước, một luồng sáng êm dịu xuất hiện nơi đầu ngón tay anh ta, khói đen bị ánh trắng soi tỏ tan nhanh như tuyết rã.
Hoàng Thiên đạo nhân thụt lùi hai bước, nghiến răng vung cờ vàng lần
nữa, khói đen dày đặc ùn ùn xô đến tựa thủy triều, trong đám khói thấp
thoáng vô số mặt người ghê rợn, rít lên từng tiếng chói tai.
Giang Trừng ngồi xổm đằng sau không kìm nổi phải bịt tai lại, sau đó, cô đã thấy đại sư cởi chuỗi hạt bồ đề đang đeo trên tay ném ra sau, tức
thì chung quanh ngập tràn ánh trắng, cả miếu cũ sáng như ban ngày.
Luồng khói đen cuồn cuộn ập đến chỗ họ như hết hơi, dù không cam vẫn
phải tiêu tán. Sáng rõ dưới ánh trắng, bộ đồ kỳ lạ Hoàng Thiên đạo nhân
khoác trên người bắt đầu giãy dụa như vật sống, lão cuống cuồng vung một lượt mười mấy lá bùa vàng ra, liếc đại sư bằng ánh mắt bất cam rồi
ngoảnh đầu trốn chạy.
Nhưng đại sư không định buông tha, tiến lên trước một bước, phất tay qua các lá bùa cháy phừng kia, thoắt cái đã xuất hiện trước cửa miếu dưới
ánh nhìn ngơ ngẩn của Giang Trừng. Giang Trừng chỉ thấy anh ta đi hai
bước, vừa nhìn kỹ lại, anh ta đã ra khỏi ngôi miếu cũ rồi.
Anh ta ấn tay lên trán Hoàng Thiên đạo nhân, chỉ trong chốc lát, lão đã mềm rũ, trông già hơn cả khi trước.
Chiếc áo choàng dài lão mặc chợt hóa thành những gương mặt cháy khét
nhập vào cơ thể gù oặt, trên làn da khô cằn xuất hiện rất nhiều vết nám
đen, lão chẳng thể ngăn nổi từng tiếng thét đau khổ.
Lúc đại sư ngừng tay, Hoàng Thiên đạo nhân đã già cằn hệt yêu quái, nằm
run rẩy thảm thương dưới đất, vẫn rít lên liên tục: “Không thể nào…
Không thể thế được… Sao ngươi lại… Lại chẳng hề hấn gì… Rõ ràng tà sát
đã phát tác…”
Đại sư không đáp lời lão nữa, rút một chiếc túi nhỏ cất ở vạt áo trước
ra, giũ trên người lão, Hoàng Thiên đạo nhân cứ thế bị thu vào túi.
Giang Trừng theo dõi trọn màn đã bình tĩnh lại, nhưng lúc đại sư bước về phía cô sau khi xong chuyện, Giang Trừng lại bắt đầu căng thẳng. Nhất
là vừa tới trước mặt cô, đại sư còn hỏi thế này: “Cô là kẻ chiếm xác?”
“Trước đấy, Hoàng Thiên đạo nhân đã đưa một nữ tử tới đây hòng ép ta phá giới, kích thích ta bằng chuyện ấy, nhưng nữ tử nọ không chịu nổi dược
lực của lão, chưa làm được gì đã chết rồi, sau đó cô tỉnh lại, ta đã
đoán được rằng cô là kẻ chiếm xác.”
Giang Trừng chẳng dễ gì mới moi ra được nghĩa của từ chiếm xác sau khi
lục lọi mớ kiến thức em trai đã truyền thụ cho mình, tim đánh thịch một
tiếng.
Đừng bảo vị đại sư này cho rằng cô là hồn lang quỷ bạc rồi định siêu độ nhé?!
Nghĩ đoạn, cô vội nói: “À thì, một đêm vợ chồng trăm ngày ơn nghĩa, ừm,
đại sư à, anh đừng ra tay, tất cả đều là hiểu lầm, tôi cũng chả biết
chuyện gì đã xảy ra, tôi thực sự rất vô tội!”
Dứt lời, thấy bản mặt bình thản chẳng rõ buồn vui kia của đại sư, Giang
Trừng tự dưng đỏ cả mặt già, lúng túng gãi đầu rồi kể một lượt chuyện
riêng.
“Ra là thế.” Kiên nhẫn nghe hết mớ tự thuật lộn xộn của Giang Trừng, đại sư gật gù, “Chuyện của cô ít nhiều gì cũng có lien quan đến ta, ta sẽ
tìm cách đưa cô về nhà.”
Giang Trừng vô cùng cảm động, đại sư đúng là người tốt! Chẳng so đo sau
khi bị rape, lại còn ra tay giúp đỡ. Đúng vậy, quần chúng nhân dân cần
là cần phát huy cái nết thiện lương chói lóa tình người này… Ý, sao tự
dưng cô lại thấy choáng đầu, nóng người nhỉ?
Lắc lắc đầu, Giang Trừng ngày càng váng vất, cái nóng như xông thẳng ra
từ đáy lòng, cô vô cùng ngứa tay, chỉ muốn đập phá một thứ gì đó.
Trán chợt mát lạnh, Giang Trừng vớt vát được vài phần tỉnh táo, nhớ lại
cảm giác bức rức chẳng rõ lý do vừa nãy, bất giác nhìn về phía đại sư
đang điểm tay lên trán mình.
“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”
Chỉ nghe đại sư bất thình lình buông lời: “Xin lỗi, thất lễ rồi.” Sau
đó, Giang Trừng thấy môi mình ấm áp, mùi đàn hương nhàn nhạt vấn vít
quanh người.
Đệt? Đệt đệt đệt đệt! Chuyện gì đang diễn ra thế này?! Đại sư mới vừa
ngoan hiền đây thôi, sao lại giở trò lưu manh rồi! Không tài nào nhận ra anh ta lại là ngữ đại sư như này!
“Tà sát trong cơ thể ta cứ cách một thời gian là lại phát tác, đêm qua
đã thế. Nhưng sau cuộc mây mưa, luồng tà sát ấy đã chuyển hết sang người cô. Nó ảnh hưởng đến thần trí, nên đành phiền cô cùng về Thượng Vân tự
với ta, trong chùa có con suối tên là Vô Cấu, có thể khứ trừ khí tà sát, mời cô ở lại chùa ba tháng đặng hóa giải tận gốc. Hành động hiện thời
của ta chỉ có thể tạm duy trì tỉnh táo cho cô.” Đại sư từ tốn giải thích bằng giọng bình thản, chẳng có vẻ gì là lúng túng.
Bị ảnh hưởng bởi thái độ của anh ta, Giang Trừng cũng chẳng để bụng
chuyện này, gật đầu thấu hiểu. Chả trách lão già kia cứ gào không thể
nào suốt, thì ra cục nợ đã chuyển sang người cô rồi.
“Được thôi, dù gì bây giờ tôi cũng chẳng còn chỗ để đi, làm phiền đại sư rồi.” Giang Trừng đương nhiên không ngại, so với mạng mình thì hôn một
cái cũng chả là gì, với lại có dòm thế nào cũng thấy người khó xử không
phải là cô mà là vị đại sư này, hòa thượng ấy à, hẳn coi trọng chuyện
này lắm. Áng theo cách nói của Hoàng Thiên đạo nhân thì trước đêm hôm
qua đại sư hãy còn là trai tơ, cô cũng vậy, thế là huề.
Suy nghĩ của Giang Trừng khá thoáng, dù gì cô cũng chả có bạn trai.
“Ta tên Thanh Đăng, là một tăng nhân ở Thượng Vân tự.”
“Chào anh, tôi là Giang Trừng, chữ Giang trong từ bóng trăng đáy nước,
chữ Trừng trong từ trong trẻo. À phải rồi, tôi hai mươi lăm tuổi, đại sư bao tuổi rồi?” Giang Trừng nhìn Thanh Đăng đại sư, đoán chừng anh ta
cũng chỉ độ hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, không nhỏ hơn cô là ổn, cô
hơi khó chấp nhận chuyện bản thân đã rape một người nhỏ tuổi hơn mình.
“Bần tăng đã trải chừng hai trăm mùa nóng lạnh.” Thanh Đăng vẫn bình thản đáp.
Giang Trừng: Σ(°△°|||)︴ Giề? Hơn hai trăm tuổi?!