Chương 10: Một con cá mặn

TREO TRÊN CÂY.

Một gốc thông xanh, một đám mây trôi, một bàn cờ, một hòa thượng, một mèo đen.

“Ý Bạch Tuyết là, sư thúc bảo mi đưa tất cả hạt thông linh sang chỗ vị
khách nữ kia?” Trụ trì Thù Ấn hỏi, đôi mắt dài mảnh hơi híp lóe sáng,
đặt quân đen xuống bàn cờ đánh cạch.

“Vâng, sư thúc chẳng giữ lại một hạt nào cho mình cả ~” Mèo đen vẫy
đuôi, dùng chi trước đặt một quân trắng xuống cạnh quân đen của Thù Ấn,
đôi mắt mèo cũng híp như chủ mình, có vẻ khó dò.

“Tình trạng bây giờ của sư thúc không ổn lắm, bất đắc dĩ phải rời chùa
khi cả người đầy sát khí, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, tiêu tốn
nguyên dương, lại bị tổn thương, tu vi Kim Phật sụt giảm. Vốn đã đại
viên mãn, chỉ kém một bước là có thể thăng lên cảnh giới Linh Phật.
Nhưng giờ đây… Ôi, Linh Phật mới hơn hai trăm tuổi, chỉ nghĩ thôi đã
thấy quá trâu bò, Thượng Vân tự ta đã kiến lập được ngàn vạn năm, cũng
chỉ lác đác vài người có ngộ tính thiên phú như vậy. Tiếc thật, đúng là
quá tiếc.” Nói thì nói thế nhưng Thù Ấn vẫn cứ giữ điệu cười mỉm trông
rất thích chí, có giống đang tiếc nuối đâu.

“Mà không bao lâu sau vẫn phải nhờ sư thúc đi trước, nhưng với tình
trạng bây giờ của sư thúc thì không nên đến nơi ấy.” Thù Ấn chậm rãi
buông lời, tay vẫn không ngừng, ăn cả một mảng quân trắng của mèo
đen.Read more…

Mèo đen Bạch Tuyết thấy mình mất quá nhiều quân, lập tức phật ý “Meo”
một tiếng, đôi con ngươi vàng óng đảo qua đảo lại rồi nhảy phắt lên bàn
rối cả ván cờ, xỏ lá nằm xuống.

Thù Ấn cười híp mắt nhặt mấy quân cờ rơi dưới đất lên đặt vào hộp gỗ song, “Bạch Tuyết, tu hành không phải bằng cách này.”

“Hừ.” Mèo đen hừ khẽ, “Chính ngài còn lười tu hành thì chẳng có tư cách gì để nói ta.”

“Mỗi ngày ta đều tu rất nghiêm túc mà.” Thù Ấn vân vê quân cờ trong tay, chậm rãi nói: “Đánh cờ tụng kinh, uống trà thưởng trà, ngắm mây nghe
gió, có món nào không phải là tu hành đâu.”

“Nếu ngài nghiêm túc tu hành thì sao ngàn tuổi vẫn chỉ ở tu vi Kim Phật được?” Mèo đen khinh rẻ liếc gã, vô cùng xem thường.

Thù Ấn cười bảo: “Với người khác, tu vi Kim Phật ngàn tuổi đã rất cừ rồi, tu vi của ta, vừa chuẩn.”

“Cáo già.” Mèo đen liếc, duỗi bốn chi ưỡn hông, chợt nhảy xuống khỏi bàn cờ chạy ra xa, “Chỗ ngài chán quá, ta đi kiếm việc thú vị để làm đây.”

Việc thú vị mà mèo đen Bạch Tuyết nói, chính là Giang Trừng. Hiếm lắm
trong chùa Thượng Vân mới có một gương mặt mới, lại còn là một cô gái,
tuy cô gái này chẳng giống con gái chút xíu xìu xiu nào, nhưng tốt xấu
gì cũng là người mới. Mấy hôm nay hễ rảnh là mèo đen lại chạy sang nhìn
trộm, cũng rất thích Giang Trừng.

Cô gái này rõ mười mươi là một người bình thường không hiểu chuyện tu
hành, vậy mà đến chùa Thượng Vân rồi lại không hoang mang hoảng hốt,
cũng chẳng quá tò mò ồn ào, dù yên tĩnh nhưng không dè dặt, rất biết
cách kiềm chế bản thân, có vẻ là một người phụ nữ mạnh mẽ kiên định.
Đương nhiên lý do khiến mèo đen thích cô nhất không gì ngoài chuyện
trong chùa cô là sinh vật thứ hai ngoài nó có bộ lông xinh đẹp, độ suôn
mềm kia có thể miễn cưỡng so được với bộ lông của nó.

Là một con mèo linh lưỡng tính trăm tuổi non nớt thuộc yêu tộc, Bạch
Tuyết rất không vui khi mỗi ngày lại phải đối diện với cái đám đầu trọc
không tóc kia! Nó cần một người bạn có long thật dài!

Giang Trừng giờ vẫn chưa biết có một con mèo nhỏ muốn làm bạn với mình,
cũng đã lén theo dõi mình được vài ngày, cô hiện đang tìm Thanh Đăng đại sư khắp chùa.

Từ khi đến chùa Thượng Vân, ngoài nơi ở, thiện đường và ngọn núi nhỏ có
suối Vô Cấu ra thì cô chưa thăm thú chỗ nào khác cả. Cũng chỉ gặp mỗi
mấy người kia, lần này quang minh chính đại ra ngoài dạo quanh, Giang
Trừng mới phát hiện thì ra chùa Thượng Vân lại to và hòa thượng trong
chùa cũng nhiều đến thế.

Giang Trừng mặc một bộ quần áo nam bình thường, búi tóc, là một thiếu
niên mặt mày non chẹt, khá bắt mắt khi đi giữa một đám đầu trọc. Những
hòa thượng hơi lớn một chút thì chỉ liếc cô một cái rồi thôi, có vài
người còn chẳng thèm nhòm, đắm chìm trong chuyện riêng.

Nhưng những hòa thượng trẻ tuổi hơn sẽ len lén nhìn cô, ánh mắt đầy tò
mò. Giang Trừng bước trên một con đường lớn, chạm mặt một hòa thượng già râu râm, có hai nhóc hòa thượng tầm mười một mười hai tuổi theo sau.

Bước đến gần, cô cười với hòa thượng già, người nọ cũng hiền lành chào
lại cô, mấy nhóc hòa thượng theo sau cũng hành lễ rất quy củ. Giang
Trừng đi qua tầm vài bước đã nhận ra hai cậu bé kia vẫn đang lén ngoái
đầu nhìn cô, sau khi bị phát hiện thì đỏ bừng mặt quay đi, châu đầu xì
xầm gì đó, bị hòa thượng già cốc cho mỗi đứa một cái.

Dọc đường, Giang Trừng đã đi qua vài đại điện, thấy bên trong ngồi đầy
hòa thượng, lớn nhỏ khác nhau. Tiếng mõ vang vang, khói xanh vấn vít,
Phạn âm cuồn cuộn, ảo diệu mà xa xăm, hoàn toàn không giống như đang ở
cõi trần.

Những hòa thượng gặp trên đường, nếu Giang Trừng cười thân thiết với họ, họ cũng sẽ đáp trả rất lễ phép, nhiều người hòa nhã dễ chịu, chẳng ai
bước tới hỏi cô là ai, tại sao lại dạo lung tung chốn này. Bầu không khí đầy bình thản mà nơi đây mang lại như được đúc từ một khuôn với Thanh
Đăng đại sư, khiến người ta khoan khoái nhẹ nhõm.

Đi qua vài đại điện và tiểu kinh đường, Giang Trừng đến một quảng
trường, từ xa đã nghe thấy tiếng hò hét rền trời, tới gần xem thử, Giang Trừng mới phát hiện có mấy trăm hòa thượng đang luyện võ ở đấy.

Thực ra, tuy đại sư đã bảo thế giới này có rất nhiều người tu chân,
nhưng đến đã lâu mà Giang Trừng vẫn chưa rõ cái tu chân mà bọn họ nói là thế nào. Số hòa thượng này tu phật, nhưng theo Giang Trừng thấy thì họ
chả mấy gì khác với hòa thượng bình thường, chả thấy bắn tia đỏ tia
trắng tia xanh gì khi đánh nhau với người khác.

Cũng như những hòa thượng mình trần luyện côn bây giờ, người nào người
nấy tập mà cơ bắp thít chặt, mặt mày nghiêm nghị, mồ hôi ròng rã nhưng
vẫn chỉ là luyện cơ bắp bình thường, như các võ tăng trong phim truyền
hình ở thời hiện đại của cô thôi.

Giang Trừng đứng cách đấy không xa xem một lúc vẫn chẳng nhìn ra khác
lạ, lại trông thấy một người quen — Hình Giới đại sư trước đây đã từng
chắn đường cô.

Vị đại sư này vẫn lấp lánh ánh vàng ngàn điềm lành, lần này kế bên hắn
ta có thêm vài người theo xì tai ấy, cả đám hòa thượng cùng đứng dưới
ánh mặt trời, cái sự gây chói phải gọi là tăng gấp bội, chẳng rõ là vàng hay đầu trọc của họ chói hơn.

Những hòa thượng có vẻ hung ác này không hiền hòa như những hòa thượng
ăn mặc giản dị vừa nãy nữa, người nào người nấy cau mày, ngập ngụa sát
khí. Thấy cô đứng bên này, lấy Hình Giới làm chuẩn, tất cả đều nhìn sang với vẻ đề phòng giống hệt nhau, không biết tại sao, Giang Trừng lại dòm thấy đôi chút kính sợ từ ánh mắt của họ… Ảo giác à?

Người ta đã không hoan nghênh, Giang Trừng bèn không đứng đó chướng mắt
họ nữa, nhưng bỏ đi vài bước rồi cô lại cân nhắc gì đó, quay trở về, to
giọng hỏi Hình Giới: “Hình Giới đại sư, anh có biết Thanh Đăng đại sư
đang ở đâu không?”

Cô không biết Thù Vọng đã biến đi đằng nào, cũng chẳng thấy bọn Minh
Hoa, cả đường không gặp người quen thì ngại mở miệng, chả dễ gì lại gặp
người tạm gọi là có quen biết, bèn hỏi thẳng luôn.

Đương nhiên hoàn toàn không phải vì trông thấy vẻ cảnh giác của Hình
Giới mà Giang Trừng mới cố ý trêu chọc, hoàn toàn không phải thế đâu.

Nghe câu hỏi của Giang Trừng, mặt Hình Giới thối hoắc ngay, hắn vốn cũng chẳng trắng trẻo gì cho cam, giờ thì hay rồi, càng đen hơn. Thấy hắn
không đáp, Giang Trừng cũng chẳng lấy làm bất ngờ, cười dựa vào cây,
quát tướng lên thêm: “Nếu biết thì phiền anh nhắc một tiếng, tôi có việc tìm đại sư nhé ~”

Hình Giới đánh hừ, vẫn chẳng định mở miệng. Ngược lại, từ tiếng quát ban nãy của Giang Trừng, đám hòa thượng đang luyện võ bên kia đều đã trợn
mắt nhìn cô, bấy giờ có một hòa thượng trẻ tuổi sờ đầu đáp: “Vừa nãy tôi đã thấy Thanh Đăng sư tổ ở Thiền Tư viện.”

Hòa thượng trẻ này hẳn là một chàng ngơ ngây thơ, chẳng phát hiện ra cái mặt đen lại của Hình Giới, cứ thế ngớ ngẩn tuột ra.

Giang Trừng nhịn cười, cảm ơn một tiếng, lại hỏi viện Thiền Tư nằm ở
đâu, cũng vẫn là hòa thượng trẻ thật thà kia chỉ đường, Giang Trừng cảm
ơn thêm lần nữa, vẫy tay với mọi người rồi thoải mái đi xa.

Trên đường phải hỏi thêm vài hòa thượng, Giang Trừng rốt mới đến được viện Thiền Tư.

Thiền Tư viện vuông vắn, giữa sân trồng một gốc ngân hạnh thật to, lá
vàng rơi đầy đất, mặt đất như được lót thêm một tấm thảm dày màu vàng.

Người Giang Trừng tìm đang đứng dưới gốc ngân hạnh, cầm chổi quét lá.
Giang Trừng không quá rõ tại sao đại sư bị thương nặng không nghỉ ngơi
mà lại ở chốn này quét dọn.

“Đại sư.”

Giang Trừng đi về phía hòa thượng áo trắng ấy, huơ tay trước mặt anh, “Đại sư ~”

Thanh Đăng ngừng tay, nhìn cô dò hỏi. Giang Trừng lấy một chiếc túi nhỏ
trong tay áo ra, “Hạt thông này, tôi đã tách sạch vỏ cho anh rồi, giữ
lấy mà ăn.”

Lúc mới nhận được thì Giang Trừng rất vui, nhưng cô không khờ, trước đây đại sư không ăn uống gì là vì không có nhu cầu, giờ xơi hạt thông đương nhiên chẳng vì buồn mồm ngứa miệng như cô, mà là cần phải ăn. Giang
Trừng buộc phải nghĩ đến chuyện đại sư bị thương, có lẽ mớ hạt thông này có tác dụng chữa thương, để cô ăn thì lãng phí quá.

Chính ra cũng vì Giang Trừng quen giữ khoảng cách với người khác như ở
thời hiện đại rồi, cô chưa từng gặp ai quá tốt với mình, cũng không vô
cớ quá tốt với một người lạ. Nhưng ở đây, đại sư thực sự đã đối xử rất
tốt với cô, Giang Trừng không quá quen với kiểu thuần thiện chí như thế.

Giang Trừng tưởng mình phải khuyên thêm vài câu thì đại sư mới nhận lại
đồ, người Trung Quốc nào biếu quà cũng thế cả, anh từ tôi chối một lúc
mới xong. Nhưng đại sư thì khác, anh đón lấy túi thông mà Giang Trừng
đưa rồi ăn sạch, chẳng nói năng gì.

Giang Trừng chớp chớp mắt, phá ra cười, ngồi lên ụ lá mà Thanh Đăng đại
sư vừa quét gom lại cạnh mình, “Đại sư, anh đúng là người khó hiểu nhất
mà tôi từng gặp đấy, tôi luôn chẳng nắm được hành động tiếp theo của
anh, hoặc biết anh đang nghĩ gì.”

“Tại sao lại muốn biết?” Thanh Đăng nhìn sang bằng ánh mắt sáng trong, thấu suốt tất thảy.

Giang Trừng ngẩn ra, dời mắt đi, hồi lâu mới vỗ trán bật cười, “Đúng
nhỉ, sao tôi lại buộc phải biết chứ, không rõ gì mới là tốt nhất.”

Dứt lời, cô ngồi ngay ngắn lại, nói với Thanh Đăng: “Đại sư, anh biết
không? Lúc gặp anh là lần đầu tiên tôi phát hiện thì ra có người không
tóc lại vẫn đẹp trai như vậy.”

Đại sư xơi hết hạt thông, lại bắt đầu quét lá. Giang Trừng chán chường
nhìn anh ta quét thành ụ thứ hai, lại không chịu nổi cảm giác quạnh quẽ, bèn lên tiếng, “Đại sư, tôi nghĩ mình nên dặn anh một chuyện, nếu không thể yêu đương thì anh đừng bao giờ đối xử quá tốt với một ai khác, nếu
không dễ xảy ra bất trắc lắm!”

Đại sư lờ đi, cúi đầu quét lá.

Giang Trừng theo sau anh, đưa chân đá ụ lá mà anh đã quét gọn, “Đại sư
à, tôi thấy cách dạy dỗ của anh có vấn đề lắm rồi đó, thầy trò mấy người ai cũng vậy, không muốn cưới mà cứ thả thính!”

“Đại sư, anh có nghe không vậy?”

“Đại sư?”

“Đại sư, nếu anh còn không lên tiếng, tôi sẽ…”

Thù Vọng đến tìm Giang Trừng, phát hiện cô đang bị treo lưng chừng trên
một chạc ngân hạnh to, giống hệt một con cá mặn bị gió hun khô.

“Giang Trừng tỷ tỷ, tỷ đã làm gì để sư phụ phải treo tỷ ở đây thế?”

Giang Trừng cúi đầu nhìn hòa thượng nhỏ đứng dưới gốc cây, nhổ lá ngân
hạnh đang nhẩn nha trong miệng ra, cười khan đôi tiếng: “Một lời khó kể
hết, cơ, cơ mà Thù Vọng ới, em cho chị xuống trước đã.”