Cõi tu chân là một thế giới rất ư diệu kỳ. Đã gần bốn tháng kể từ khi
đến thế giới này, Giang Trừng chỉ mới thấy được một góc thật nhỏ của nó.
Trong số các tu sĩ, ngoài kiểu chả biết nghĩ gì trong đầu mà chọn con
đường khổ tu như Thanh Đăng đại sư, số còn lại thường rất quan tâm đến
chất lượng cuộc sống. Vì vậy, dẫu thực chất ra sao, các tu sĩ có môn có
phái có máu có mặt vẫn sẽ điểm trang bóng bẩy đẹp xinh rồi mới ra ngoài
giao du gặp gỡ.
Giang Trừng theo đại sư đến một thị phường nghe nói thuộc về sơn phái
Dung Trần, nhìn đám tu sĩ tiên khí dập dềnh toàn trai đẹp gái xinh, ít
nhất cũng dễ nhìn đảo tới đảo lui dưới phố, tức khắc cảm thấy mình quá
xuề xòa. So với họ, bộ đồ xám ngoét của cô thực sự chẳng ăn nhập gì với
nơi này, chả trách các tu sĩ đi ngang đều kín đáo săm soi.
Nhưng Giang Trừng hoàn toàn chẳng phải kiểu sẽ quan tâm đến ánh mắt của người khác, người ta thích dòm muốn dòm thì tùy họ thôi.
Trưng biểu cảm bình thản y đúc Thanh Đăng đại sư, Giang Trừng đi thẳng
đến cổng chính của sơn phái Dung Trần. Sơn phái Dung Trần này phải nói
là ở rất xa, bọn họ đi non nửa tháng mới tới thị phường ngoài, lại đi
thêm ba ngày mới từ lối vào thị phường ngoài đến được cổng chính của môn phái.
Ấy là họ đã không rề rề lê lết mà trực tiếp dùng bùa tốc hành — phương
tiện giao thông các tu sĩ cấp thấp của giới tu chân hay dùng rồi
đấy.Read more…
Chính ra chỉ có Giang Trừng phải dùng, còn đại sư thì không cần đến. Chỉ cần dán lên chân, hai lá bùa to cỡ lòng bàn tay chằng chịt hoa văn này
sẽ lóe sáng nhập vào chân, sau đó, trong một khoảng thời gian nhất định, người sử dụng bùa tốc hành đi mà như bay.
Thực sự nhanh như chớp ấy, lần đầu tiên trải nghiệm phương tiện giao
thông tốc hành ở thế giới khác, Giang Trừng chưa hề chuẩn bị gì, tới lúc hai lá bùa hết hiệu lực, tóc mái của cô đã tốc hết ra sau, đuôi ngựa
sau gáy cũng bù xù cả, y như thành viên nhóm SMT với xì tai bồm xồm đón
gió*.
[*À cái này hơi khó hiểu, mọi người biết punk style chứ, thành viên nhóm ấy chuộng style này.]
Lúc bị tóc tai che cả mặt, Giang Trừng nhìn sang đại sư không dùng bùa
tốc hành vẫn nhanh như chớp bên cạnh, ngó chằm chằm cái đầu trọc của anh ta hồi lâu, chợt vô cùng hâm mộ tuyên ngôn nói không với tóc của anh
ta.
Với khoảng cách giữa chùa Thượng Vân và sơn phái Dung Trần, nếu vẫn đi
bộ như Giang Trừng và đại sư trước kia thì chắc phải mất mấy năm mới đến nơi, bởi thế, dưới yêu cầu vô cùng mạnh mẽ của Giang Trừng, đại sư lấy
bùa tốc hành ra.
Giang Trừng: Mình đòi được bùa tốc hành, dù có khóc cũng phải xài cho hết.
Cả chặng đường phóng như chớp từ chùa Thượng Vân đến lối vào thị phường
ngoài của sơn phái Dung Trần, số bùa tốc hành Giang Trừng đòi được từ
chỗ đại sư hãy còn thừa bốn lá, đại sư có vẻ không định đòi lại, Giang
Trừng bèn cười khì cất riêng, sau đó bắt đầu sửa sang lại đầu tóc.
Thị phường ngoài sơn phái Dung Trần sầm uất lắm thay, cái trấn nhỏ dưới
chân chùa Thượng Vân chẳng tài nào sánh nổi. Vì vị trí của chùa Thượng
Vân khá bí mật, phần lớn phải có duyên mới vào nổi chùa, lại thêm cửa
phật thanh tịnh không ưa xô bồ ồn ã, bởi vậy, chùa Thượng Vân – ngôi
chùa phật tu lớn nhất này thực sự phải gọi là rất khiêm tốn.
Sơn phái Dung Trần thì khác, là một môn phái lớn có gốc gác xa xưa, cái
cần chính là khí thế. Nghe tên thì biết, Dung Trần Dung Trần, dung nạp
trần ai cả cõi đời, nghênh đón mọi khách hữu phương xa.
Mỗi ngày, không tài nào đếm xuể được số tu sĩ vì ngưỡng mộ mà đến sơn
phái Dung Trần, và những ai không đủ tiêu chuẩn vào sơn môn thì thường
sẽ ở lại thị phường ngoài, hoặc chờ đến ngày mở cửa phái sẽ tới thử sức, hoặc hi vọng một hôm nào đó các tiền bối trong môn phái ra ngoài, vừa ý mình rồi dắt về làm đệ tử.
Trái ngược với những kẻ này, có thị phường ngoài thì ắt sẽ có thị phường trong, tất cả cư dân của thị phường trong đều là đệ tử sơn phái Dung
Trần và các gia tộc nương tựa môn phái, gộp lại cũng phải đến vài tòa
thành, nghe đâu to gấp mấy lần thị phường ngoài.
Và phải qua hết thị phường trong mới đến khu vực sinh sống làm việc của
đệ tử bình thường của môn phái. Ngoài nơi ở của đệ tử cấp thấp, đương
nhiên phải có nơi ở của đệ tử cấp cao, của đệ tử thân truyền và các
trưởng lão, tóm lại là rất lớn, nếu không ai dẫn đường sẽ lạc hơi lâu.
Tất cả những thông tin bên trên đều được cung cấp bởi một tiểu nhị của
một khách điếm nào đó thuộc thị phường ngoài của sơn phái Dung Trần.
Tiểu nhị khách điếm trong thế giới tu chân cũng khác với người thường,
họ ăn mặc rất lịch sự, nom nhã nhặn đoan trang lại thân thiết lễ phép,
không luồng cúi nịnh hót, không láo liên hóng hớt. Đón khách tiễn khách
sẽ trò chuyện vài câu, lúc vào ở trọ, Giang Trừng đã giữ rịt lấy cậu ta, dông dài hồi lâu mà người ta chẳng cau mày lấy một cái. Nghe Giang
Trừng bảo muốn bái nhập sơn phái Dung Trần, người nọ còn rất nhiệt tình
kể cho vài chuyện trong môn phái, phần nhiều chỉ là tin đồn, chẳng rõ
thật giả.
Ví như chuyện tranh giành cấu xé, mưa máu gió tanh của hơn trăm ngọn núi thuộc sơn phái Dung Trần, ví như chuyện con gái của vị trưởng lão nào
đó và con trai của vị trưởng lão nào đó thương mến nhau, rồi lại vì cha
cả hai có thù oán từ trước mà không thể đến bên nhau, ví như chuyện côn
đồ núi nào thường quậy phá thị phường ngoài mà chẳng ai dám cản, vân
vân…
Giang Trừng ních đầy bụng đồn đãi, chỉ muốn than thở một câu, đây mới
đúng là thế giới bình thường, có tranh chấp có xích mích, phức tạp như
một cuộn chỉ rối. Còn nơi êm ả trong sáng như chùa Thượng Vân thì…,
chắc cũng chỉ mỗi ngôi chùa ấy là như thế. Mới rời chùa Thượng Vân một
chốc, cô đã bắt đầu muốn quay về rồi, đúng là không hay.
Giang Trừng đỡ trán thở dài, Thanh Đăng đại sư đi cạnh xoay sang nhìn cô một cái, không nói gì. Giang Trừng lại thở dài to hơn, bảo: “Tôi muốn
về.”
Đại sư: “Nếu cô muốn quay về nơi mình đến, chỉ có thể tiến lên phía trước, thụt lùi thì không có đường về cho cô đâu.”
“Đại sư nói đúng lắm, chùa Thượng Vân có tốt hơn nữa cũng không phải lựa chọn đúng đắn dành cho tôi, tôi rốt lại vẫn nên quay về nơi mình đến
thôi.” Nói thì nói thế, Giang Trừng chỉ kiên quyết được một chốc đã gục
đầu, tiếp tục thở ngắn than dài, lặp đi lặp lại mấy câu đã kêu van rất
nhiều lần trong một tháng nay: “Lúc chúng ta đi, tôi còn chưa chào tạm
biệt đám Thù Vọng, áy náy quá chừng, ắt hẳn mấy đứa thức dậy mà không
tìm được tôi sẽ lo lắng lắm, có khi còn dỗi tôi nữa cho xem.”
“Với cả chả biết khi nào tôi mới lại đến chùa Thượng Vân lần nữa, chắc
lần sau không có anh dắt thì tôi không vào nổi đâu, anh thử nghĩ mà xem, thế này ác độc biết bao.”
Giang Trừng chỉ muốn vờ tủi thân hỏi thăm đại sư rằng: Lần tới tôi vẫn có thể đến thăm mọi người chứ?
Thế mà đại sư chợt bảo: “Lúc cô đi, đám Thù Vọng Minh Hoa đều núp sau cổng chùa dõi theo.”
Giang Trừng trợn tròn mắt: “Hả?!”
Chẳng phải bọn cô đã im hơi lặng tiếng đi ngay khi trời hửng sáng à? Lúc đó cô còn đang ngủ đã bị đại sư đột ngột xuất hiện đánh thức, sau đó cứ vội vã lên đường, làm cô còn tưởng đã xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm, sau khi rời khỏi chùa, tra hỏi đại sư thì lại nhận được câu trả lời rằng
anh ta tự dưng muốn đi, thế là kéo cô đi cùng thôi.
Trước đó Giang Trừng không đến gọi bọn Thù Vọng, còn tưởng chả ai biết
hết! Thì ra đám Thù Vọng và nhóc béo đều biết cả, còn lặng lẽ đưa mắt
tiễn cô rời đi nữa chứ. Phí công cô nhung nhớ lâu tới vậy! Mà đã thế,
trước đó lúc cô hỏi sao đại sư lại không nói sớm đi?!
Giang Trừng: “Đại sư, sao anh không báo tôi sớm?”
Đại sư: “Trước đó không muốn nói.”
Ố đệt thỏa thuê quá nhỉ, đâu có hợp với độ già anh chứ? Giang Trừng cười ha hả, “Vậy sao giờ lại nói?”
Đại sư lắc đầu, bình thản khẽ than, “Cô thực sự quá ồn ào, người già mà, thích yên tĩnh.”
Giang Trừng: Nói thật, có lúc cô rất muốn bóp chết lão hòa thượng kỳ cục khó đoán này.
“Với cả.” Đại sư bảo: “Cô từng leo chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang.”
Giang Trừng vẫn đang nghiến răng: “Thế cho nên?”
Đại sư bình thản giải thích: “Thế cho nên lần sau đến đấy, cô chỉ cần
leo lại chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang đó là vào được chùa thôi.”
Giang Trừng nghĩ đến những kẻ vì không vào nổi mà chầu chực bên ngoài
chùa Thượng Vân và những người liều mạng xông pha nhưng không thành công trong ngày Thượng Vân nhận đồ đệ, so ra thì mình chỉ cần leo núi là vào được, chợt cảm động muôn vàn. Nhưng khi nhớ tới đống bậc thang khiến
mình phải bò đến nhừ người kia, bắp chuối tự dung lại nhũn ra.
Giang Trừng chân thành bảo: “Đại sư, tôi thực sự rất cảm kích vì anh đã
giúp mình nhiều đến thế, nhưng có lúc tôi lại chán anh lắm.”
Một giây sau khi dứt lời, Giang Trừng trông thấy xiên khô quả linh – món ăn vặt đặc sản của giới tu chân được bán ven đường, xoay người bảo đại
sư: “Đại sư, cho mượn ít tiền đi, tôi đói rồi, muốn ăn cái kia.”
Đại sư mặt mày từ bi, khước từ cô.
Lại một lần nữa Giang Trừng được chiêm nghiệm cái tính chấp vặt của lão hòa thượng này.
Vì đi cửa sau nên khi vừa đến cổng lớn sơn phái Dung Trần, Giang Trừng
và đại sư đã thấy có người đứng chờ mình. Người nọ vốn đang đứng nghiêng mân mê cái huyên buộc bên eo mình, trông thấy họ bèn mỉm cười bước
thẳng đến đón.
Đấy là một cô gái có khí chất rất đặc biệt — Đôi mắt đa tình nhưng bờ
môi lại mỏng mảnh bạc tình, cơ thể của phụ nữ nhưng lại toát lên khí
khái phong lưu của đàn ông. Quần áo cũng chẳng theo phong cách dịu dàng
hoặc anh dũng như loại mà các nữ tu sĩ Giang Trừng bắt gặp trên đường
hay mặc, chỉ là quần áo nam đơn giản, như Giang Trừng. Nhưng mặt mũi cô
gái này không phải kiểu sẽ bị nhận nhầm là nam như Giang Trừng, chỉ có
khí chất là khiến người ta cảm thấy như công tử sầu thương, ung dung cõi tục thôi.
“Nhị vị hẳn là Thanh Đăng tổ sư của Thượng Vân tự và sư muội tương lai
rồi, tại hạ họ Trịnh tên chỉ một chữ Dao, là đệ tử thứ ba dưới gối sư
tôn, sư tôn nhận được thư của Thanh Đăng tổ sư, đặc biệt sai tại hạ đến
đón, mời nhị vị theo chân tại hạ.” Giọng nói của cô gái tên Trình Dao
này cũng rất lạ, nghe trong trẻo lạnh lùng nhưng lại như ấp ủ tình tự.
Giang Trừng để ý đến cụm từ sư muội tương lai của cô ta. Đại sư đã bảo
sẽ tìm sư phụ cho cô, có vẻ người đó là sư phụ của cô Trịnh Dao này rồi, vậy thì mai sau cô gái này là sư tỷ của cô thật. Đâu ngờ mình lại gặp
người mà sau này mình phải chung sống hòa thuận với nhanh đến thế, Giang Trừng hơi tò mò liếc chị thêm đôi lượt, nhận được nụ cười ưu thương
tình tự của chị ấy.
“Tiểu sư muội không cần phải sợ, sư phụ trước giờ rất dễ tính, sẽ không
làm khó muội đâu.” Trịnh Dao thân thiết trấn an Giang Trừng vài câu, cứ
gọi sư muội luôn mồm, làm lơ vẻ ngoài khá nam tính của Giang Trừng.
Đến khi ba người tới chỗ vật cưỡi linh thú, Giang Trừng phát hiện cô sư
tỷ có khí chất như công tử u buồn này hình như đã đối xử với mình như sư muội tương lai rồi, chăm nom rất chu đáo, rất lễ nghĩa.
“Dãy Bạch Linh bọn tỷ hơi xa cổng chính, hôm nay có tiểu sư muội ở đây,
chúng ta sẽ cưỡi linh thú nhé. Con hạc linh này đằm nhất rồi đấy, tiểu
sư muội thấy thế nào?” Trịnh Dao hỏi.
Giang Trừng không khách sáo, vuốt ve con hạc tiên ngoan hiền cao cỡ
người trưởng thành kia, cười đáp: “Đa tạ sư tỷ đã nhọc lòng.”
Chốc sau Trịnh Dao lại đến cạnh Giang Trừng, chỉ cô cách lên hạc linh:
“Tiểu sư muội, muội ngồi đây là ổn, nếu không vững thì cứ túm lông chỗ
này, sau khi hạc linh bay lên thì gió hơi to, muội không có linh lực hộ
thể, cầm bùa chắn gió này mà dùng.”
Giang Trừng đón lấy lá bùa, nhủ thầm: Hình như cô sư tỷ tương lai này hơi quá tốt với mình thì phải?