Chương 17: Tư chất

ĐÚNG LÀ LÀM DÂU NHÀ GIÀU.

Đáng ra những đại tông cỡ sơn phái Dung Trần tuyển đệ tử sẽ phải chọn
lựa kỹ càng lắm, đầu tiên là kiểm tra căn cốt tư chất, thường chỉ mỗi
màn này thôi đã loại cả mớ người rồi. Còn Giang Trừng đường đường chính
chính đi cửa sau, vào nhặt ngay chức đệ tử thân truyền của chân nhân
Nguyên Anh, sở hữu cả một ngọn núi, chả phải kiểm tra gì.

Thế cho nên ba ngày sau, Giang Trừng lại được sư phụ gọi sang kiểm tra tư chất bù.

Vẫn ở điện Hàn Sơn nhưng sư phụ Bạch Nhiễm Đông chẳng tỏ vẻ đạo mạo như
lần trước nữa, nàng ăn mặc thoải mái, tóc buộc bừa, ngái ngủ ngồi xơi
trà.

“Trừng Trừng đến rồi hả, mau sang nếm thử trà Thiên Linh Sơn Vân Vụ sư
phụ trấn từ chỗ sư bá con nè.” Bạch Nhiễm Đông vẫy tay gọi Giang Trừng,
rót một chén trà cho cô.

“Sư phụ.” Giang Trừng đã gần quen với tính niềm nở xởi lởi trước giờ của sư phụ và sư tỷ rồi, vừa đi sang ngồi, một chén trà cứ thế nhét thẳng
vào tay. Cúi đầu ngó thử, Giang Trừng phát hiện cái món trà Thiên Linh
Sơn Vân Vụ này thế mà đầy mây sương thật, biển mây tựa sương khói thực
sự đang cuộn mình trong chung trà nhỏ. Mùi trà thì có đó, nhưng uống
được thiệt hả?

Giang Trừng ngờ ngợ, rồi rót cả cụm mây sương kia vào miệng trước ánh
mắt chăm chú hiền lành của sư phụ. Luồng khí mát lạnh thoắt đã trôi
xuống cổ họng, cứ như vừa hít căng một bụng không khí chốn rừng sâu núi
thẳm, chóp mũi thoang thoảng hương đọt trà đầu tiên đâm chồi giữa màn
sương khói trên đỉnh núi cao, ngấm tận đáy lòng.Read more…

Ồ ngon nhỉ. Giang Trừng dốc cạn, cười tít nhìn sư phụ Bạch Nhiễm Đông, “Sư phụ, thêm chén nữa.”

Bạch Nhiễm Đông chống trán, chớp chớp mắt nhìn cô, “Không cho ~ Trừ phi con kể sư phụ nghe, con và lão hòa thượng kia là sao ~”

Giang Trừng: Sao lại trở về vấn đề này, đúng là dai như đỉa ấy.

“Sư phụ, hôm nay mình phải kiểm tra tư chất cho con mà phải không?”

“Kệ nó đi ~”Bạch Nhiễm Đông phất bừa tay, “Dù gì cũng chẳng tốt mấy, nếu không lão kia đã chả đút thẳng con vào đây, tư chất mà tốt mà dùng được thì làm gì có chuyện gửi riêng ta chăm sóc chứ.”

Cũng đúng, Giang Trừng vốn chả trông mong gì vào tư chất của cơ thể này, thế là chỉ tò mò hỏi: “Sư phụ, Người rất thân với Thanh Đăng đại sư à?”

Bạch Nhiễm Đông trề môi: “Ai thân được với lão già ấy mới gọi là hay ý,
bọn ta tuổi sàng sàng nhau nhưng lão quái thai ý lại vượt ta đến hai đại cảnh giới, trong lứa bọn ta năm ấy, chả ai sánh được với lão. Lúc lão
độ hóa được Thiên Tôn ma đầu, ta vẫn chỉ biết trốn chui trốn nhủi khỏi
đám yêu ma ấy thôi, thật lòng thì bao nhiêu năm nay bọn ta đã chẳng gặp
mặt nhau rồi, số câu nói với nhau gom lại chắc cũng chả quá một trăm,
bởi vậy ta mới cực kỳ thắc mắc lý do lão tìm đến mình, trước đó tự dưng
nhận được thư lão, ta đã ngơ ra mất một lúc đấy!… Ế khoan, sư phụ
đang hỏi mà, sao lại thành giải đáp thắc mắc cho con rồi!”

Giang Trừng: “Sư phụ, đừng để ý mấy cái vặt vãnh đấy.” Giang Trừng hơi
hơi hiểu tâm trạng của sư phụ rồi, đại khái thì Thanh Đăng đại sư là một sinh vật kiểu con-nhà-người-ta.

Bạch Nhiễm Đông liếc cô bằng đôi mắt xinh đẹp, “Thôi kệ, sư phụ sớm muộn gì cũng biết được cái bí mật nhỏ ý của con.”

Giang Trừng hơi mất tự nhiên, cô không tài nào mở mồm tiết lộ rằng mình
đã rape lão đại sư cực kỳ cực kỳ trâu bò ấy được. Thấy sư phụ có ý bỏ
qua cho mình, cô vội nói sang chuyện chính, “Sư phụ, mình kiểm tra tư
chất thế nào đây?”

“À, đơn giản lắm, đầu tiên, tư chất gồm mười hai cấp, ba cấp thành một
bậc, cấp bậc tư chất đại diện cho việc con tiến được bao xa, người phàm
thường sẽ ở bậc một, người ở bậc này sẽ chẳng bao giờ có thể đột phá
khai quang. Còn bậc hai, thường thì thành tựu lớn nhất cũng chỉ dừng lại ở Kim Đan hoặc Nguyên Anh, trong giới tu chân thì tu sĩ ở bậc này là
đông nhất.”

Bạch Nhiễm Đông vừa nói vừa buộc một sợi dây trắng mảnh quanh cổ tay
Giang Trừng, “Bậc ba thường là những tu sĩ xuất thân từ các gia tộc tu
tiên, cụ thể như ta đang ở cấp tám cũng thế. Những tu sĩ hiện đang có
tên tuổi cũng phần nhiều là bậc ba cả. Còn bậc bốn thì là tư chất yêu
nghiệt rồi, kiểu như lão hòa thượng kia ý. Nếu có tư chất ấy, chỉ cần
không sa đọa thì bét lắm cũng phải lên đến tu vi Nguyên Anh.”

“Bởi Trừng Trừng coi đó, xuất thân tốt quan trọng biết bao! Đương nhiên
nếu chỉ mỗi tư chất thôi thì cũng chả nói lên được gì, còn phải xem độ
dày mỏng của linh căn, linh căn có bị pha tạp không trong cơ thể của con nữa, cũng có người xui xẻo, tư chất khá nhưng linh căn lại bèo nhèo.
Nhưng linh căn không quan trọng bằng tư chất, linh căn cũng chả khó đề
thăng như tư chất, chỉ cần có nhiều linh dược linh vật là đã tẩy rửa
được linh căn rồi.”

Giang Trừng ngó sợi dây đã buộc thành hình hoa đeo trên tay, hỏi: “Sư phụ, cái này để kiểm tra tư chất hay linh căn?”

“Cả hai đều được.” Bạch Nhiễm Đông nắm một đầu dây lẩm nhẩm câu gì đó rồi buông tay.

Giang Trừng thấy sợi dây mảnh màu trắng buộc ở cổ tay dựng thẳng đánh
soạt, dần chuyển sang màu đỏ, bắt đầu từ chỗ tiếp xúc với cổ tay cô.

Bạch Nhiễm Đông ồ một tiếng, nhìn sắc đỏ càng lúc càng đậm kia, hồi lâu
sau, màu đỏ thẫm đã lan ra hết sợi dây trắng, không kìm nổi vẻ ngạc
nhiên. Nàng đưa tay nhón lấy sợi dây soi kỹ, sau đó vẻ mặt là lạ.

Nàng thò ngón trỏ búng búng sợi dây, thoáng chốc sắc đỏ phủ dây trắng
nhạt bớt, một sợi hóa tư, chính xác hơn thì là thành một sợi màu vàng
kim và ba sợi ảo ảnh. Bấy giờ vẻ mặt của Bạch Nhiễm Đông càng lạ lùng
hơn, nắm lấy cổ tay Giang Trừng rồi lướt theo mạch lên đến cánh tay, sờ
nắn tỉ mỉ mới triệu dây trắng về, ngồi đối diện Giang Trừng, nhìn cô
chăm chú.

Giang Trừng thấy vẻ mặt quái lạ của nàng ta, buột miệng gọi sư phụ.

Bạch Nhiễm Đông nói một câu đầy ẩn ý: “Nếu nhị sư tỷ của con mà bắt gặp, chưa chừng sẽ đem con đi luyện đan dược ý.”

Giang Trừng: Ể? Ố đệt?! Nhị sư tỷ luyện đan mãi chưa ra ngoài kia dùng
người làm nguyên liệu hả!! Ấy sai, vấn đề nằm ở chỗ mình trông chả giống nguyên liệu tốt để luyện đan tý nào!

Giang Trừng còn đang mờ mịt, lại nghe Bạch Nhiễm Đông cười khà, “Trừng
Trừng, thực ra thì con là nhân tình của lão hòa thượng kia nhở, đúng là
không ngờ được ấy, gặm được mớ xương cứng rứa đó, không hổ là đồ đệ của
ta há há há há!”

“Sư phụ đùa à, Thanh Đăng đại sư giữ mình trong sạch, sao mờ ám gì với
con được, với cả dung mạo này chẳng có vẻ gì là mê hoặc nổi Thanh Đăng
đại sư hết.” Giang Trừng mặt chẳng đỏ tim không hoảng đáp, thái độ rất
chi là nghiêm chỉnh.

Bạch Nhiễm Đông nhìn cô đầy khinh bỉ, “Trong cơ thể con có quần khí Kim
Phật, cần gì đến phiên ta đùa? Tinh thuần thâm hậu thế kia, ngoài lão
hòa thượng Thanh Đăng có tu vi Kim Phật ra thì còn ai vào đây? Bởi ta
mới thấy lạ, tự dưng lão lại dễ chịu như này!”

Hơi khí gì trong người chứ, Giang Trừng rất ngượng nhưng mặt mày vẫn
tỉnh bơ như không, cũng chẳng trả lời câu hỏi của Bạch Nhiễm Đông. Bạch
Nhiễm Đông ngó chừng biểu cảm của Giang Trừng, nụ cười càng nhuốm màu
xấu xa, chống đầu nghiêng nghiêng nhìn cô.

“Trừng Trừng, tư chất con đạt cấp chín, cùng thuộc bậc ba với ta, nhưng
lại cao hơn ta một cấp. Linh căn đơn kim, với tư chất này thì dù con có
tự tới bái nhập, cũng vẫn sẽ được tu sĩ Nguyên Anh nhận làm môn hạ
thôi.” Bạch Nhiễm Đông đang nói chợt đổi giọng, đưa một ngón tay lên,
“Nhưng tư chất và linh căn của con đều mới được đề thăng sau này, cụ thể là khoảng ba tháng gần đây thôi, vì thế vẫn chưa ổn định lắm, nên mới
bị ta nhìn ra.”

“Tư chất ban đầu của con chắc ở cấp bảy, đề thăng tư chất cực khó, không ngày ngày nốc linh dược trân quý như xơi cơm thì chẳng thể nào thăng
lên nổi, đến cả thế gia tu chân như bọn ta cũng hiếm khi bày trò tốn kém như thế. Còn linh căn của con vốn chia bốn, cũng khá cân bằng, nhưng
giờ đã trở thành linh căn đơn kim, ba sợi hư ảnh kia chính là ba sợi
linh căn đã được tẩy rửa. Tuy tẩy rửa linh căn không khó như đề thăng tư chất, nhưng vẫn chẳng phải việc mà gia tộc bình thường có thể gánh nổi. Vừa làm hai việc, lại còn trong thời gian ngắn, chậc, cũng tốn một
khoảng khổng lồ ý chứ.”

“À đúng rồi, theo ta được biết thì Vô Cấu linh tuyền ở Thượng Vân tự rất có ích cho việc tẩy rửa linh căn đó ~ lại còn có thể đề thăng tư chất
nữa, hạt thông cổ hạnh cổ, trúc tử gian và sữa lưu hoa, ai nấy đều biết
các linh vật quý báu này có thể đề thăng tư chất mà ~” Chỉ còn thiếu
nước vẽ lên mặt Bạch Nhiễm Đông hàng chữ “Con còn dám nói mình không có
gian tình với lão hòa thượng ấy cơ”.

Giang Trừng thấy thế vẫn vô cùng bình tĩnh, nghe rồi chỉ hỏi một câu:
“Sư phụ, vậy chỉ cần sử dụng cách mà sư phụ vừa dùng để kiểm tra con thì đã có thể nhìn ra à?”

Bạch Nhiễm Đông cười tít lắc đầu, “Đương nhiên là không, dấu vết đã gần
mất hết, để thêm mấy ngày nữa ta hẳn cũng sẽ không nhận ra. Nhưng quần
khí Kim Phật trong cơ thể con, chỉ cần đưa linh lực vào dò một vòng thì
sẽ phát hiện ra ngay ~”

“Thế à, con hiểu rồi, cảm ơn sư phụ.” Mặt mày vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng Giang Trừng đang sôi sục.

Trời đất mẹ ơi! Ơn tình nợ đại sư kiếp này trả hổng hết nổi rồi! Suối Vô Cấu thì cô biết, không phải chỉ là để tẩy khí tà sát trong cơ thể cô
thôi ư? Sao lại còn kèm thêm tác dụng phụ ghê gớm thế này! Đại sư chả
nhắc một chữ thì sao cô biết được! Còn đống hạt thông cổ hạnh cổ thì cô
biết, nhưng trúc tử gian với sữa lưu hoa là cái gì vậy, cô đã từng ăn
từng uống à?!

Khoan đã, Giang Trừng chợt nhớ đến món cơm lam hằng ngày mình ăn chỗ
Phương Tuần đại sư, và cả mấy đốt sữa đậu tiện tay chộp lấy mỗi buổi
sáng.

Cô hãy còn thắc mắc tại sao mùi đậu nhạt quá trời, than phiền với Phương Tuần rằng gã đã thêm quá nhiều nước vào rồi. Nhớ lại thì lần đầu tiên
trông thấy món ấy, cô đã cầm một đốt lên uống thử và thấy ngon, ngày hôm sau tới hỏi Phương Tuần rằng còn sữa đậu không thì được đáp là không,
cô còn tưởng gã trợn mắt nói dối, chả phải “sữa đậu” đặt kề đấy thôi, cô thấy cả rồi.

Giờ nghĩ lại thì Phương Tuần đại sư thực sự chả dối gạt ai, vì cái món
đó có lẽ vốn chẳng phải sữa đậu… Bởi mới nói sao đám hòa thượng này y
như nhau vậy, chả chịu nói chả chịu giải thích gì hết!

Để cô nghĩ xem mình còn ăn thêm món gì hồi ở chùa Thượng Vân nữa nhỉ? Giang Trừng nhẩm đếm trong bụng.

Có một lần Thù Vọng đem sọt nho sang cho cô, bảo là Thù Ấn sư huynh tự
trồng, hôm thì nhóc tròn Minh Uế đút hai viên kẹo thông cho cô, nhóc béo Minh Trọng đưa cô ăn một loại quả đỏ không rõ tên, cả con mèo đen kia
nữa, cũng từng mang một con cá trông rất đẹp tới, cô đi bảo Phương Tuần
hầm luôn nồi canh, rất tươi rất ngon.

Tóm lại, khi ấy cô cho rằng mấy món đó cũng bình thường thôi, giờ nghĩ
lại, sao cứ có cảm giác chúng đều là những thứ rất ghê gớm vậy?

Giang Trừng thấy mình sắp chấn thương bởi cái khí chất giàu xổi mà đám hòa thượng khiêm nhường ấy toát ra rồi.

“Đồ đệệệệ ~ Đừng mạnh miệng nữa ~ Kể con gặm thế nào được bộ xương cứng
ngắc của lão hòa thượng ý cho sư phụụụụ nghe đi ~ Sư phụ ta thề với
trời sẽ không hé nửa câu cho ai khác đâu! Con xem, lão già nhà con đưa
con đến chỗ của ta, nghĩa là đã đảm bảo nhân phẩm của ta rồi! Nên Trừng
Trừng à, con cứ yên lòng yên dạ mà kể đi ~” Bạch Nhiễm Đông trườn tới
chỗ Giang Trừng, níu tay áo chớp mắt làm nũng với cô, chị đại biến thành gái cute mắt tròn xoe chỉ trong một giây.

Giang Trừng chưa nói gì đã nghe giọng nói lạnh lùng ớn ăn vang lên ngay
sau lưng, “Lúc đồ nhi không có mặt, sư phụ đã thỏa thuê lắm nhỉ.”

Bạch Nhiễm Đông đang trong cơn tò mò mất kiểm soát, vẫn muốn moi thêm
vài chuyện bí mật giữa đồ đệ mới và hòa thượng già, bỗng nghe thấy tông
giọng vô cùng quen thuộc, da đầu run lên, buông Giang Trừng ra, cười
khan ngoái lại: “Ha ha, Linh Linh ơi con về rồi hả, có phải nhớ sư phụ
lắm rồi không ~”

Vẻ nịnh nọt dâng tràn bờ đê.