Chương 18: Đi học

NHÀ TRẺ.

Thấy phản ứng của sư phụ, Giang Trừng biết ngay người nọ là đại sư huynh mới về sau khi xong nhiệm vụ bên ngoài.

Chuyện về đại sư huynh thì hôm qua Giang Trừng đã hỏi thăm lúc sang đỉnh Bạch Nhẫn chơi với Trình Dao rồi. Đại sư huynh tên là Bạch Linh, vì anh ấy được sư phụ nhặt về nuôi, nên họ tên cũng do sư phụ đặt. Hơn thế
nữa, anh là đệ tử yêu tu thứ hai của cả sơn phái Dung Trần này.

Nghe nói năm xưa lúc nhặt về, sư phụ đã có ý muốn nhận anh làm đệ tử,
cái gốc yêu tu cũng đã dẫn đến mấy vụ lùm xùm to, may mà sau này được
công nhận là đệ tử thứ nhất của Bạch Nhiễm Đông, tới giờ đã ngoài trăm
năm. Đến nay, tu vi của anh cả đã đạt Kim Đan, cũng đã thuộc hàng nổi
bật trong đám đệ tử đồng lứa của cả sơn phái Dung Trần với chi chít dãy
hệ.

Có điều tính tình không tốt lắm, vì chính tay mình nuôi, lại là đệ tử
đầu tiên, sư phụ Bạch Nhiễm Đông yêu thương anh cứ phải gọi là răm rắp
chìu theo, chẳng có dáng dấp gì của sư phụ — Nào chỉ không ra dáng sư
phụ, nói thẳng ra phải là tôn anh cả lên làm cha luôn rồi, Giang Trừng
thầm nhủ.

Hình tượng đại sư huynh mà Giang Trừng tự bồi đắp sau khi nghe ngóng
được, chính là một người đàn ông lạnh lùng như núi băng, gặp mặt rồi cô
mới biết mình nhầm rồi.

Không vì gì khác, đơn giản chỉ là cô tưởng tượng lộn thôi, bề ngoài của
vị anh cả già nghe có vẻ khằn này, chỉ dừng lại ở tuổi mười hai là
cùng.Read more…

Mái tóc dài đen như mun, dây buộc tóc trắng, con ngươi đỏ, môi thắm son, hàng mi dài như hai cánh quạt nhỏ, và vẻ mặt băng giá khiến “cậu ta”
trông vừa lạnh lùng vừa nguy hiểm. Tuy chưa đến mức thái quá, nhưng ánh
mắt nhìn người khác cứ như đang nhìn một hạt bụi của “cậu” khiến chẳng
ai dám chằm chằm đáp trả.

Vì áp lực quá lớn mà không dám ngắm mặt mũi người ta nữa, Giang Trừng
bèn dời ánh mắt sang quần áo đại sư huynh. Áo đen thêu lông vũ bạc, thắt lưng giắt hai sợi lông vũ đen trang trí. Nghĩ đến cái tên Bạch Linh của anh cả, Giang Trừng đoán rằng nguyên hình của đại sư huynh yêu tu này
hẳn phải thuộc dòng chim.

“Lúc ta không có mặt, sư phụ đã nhận đệ tử mới?” Bạch Linh hỏi.

Giọng bình thản lắm nhưng Giang Trừng lại có cảm giác như chứa nhũ băng, không kìm nổi cơn run. Hiển nhiên không chỉ cô thấy thế, Giang Trừng
thấy sư phụ đang ngồi kế bên cũng rùng mình một chập.

“Ha ha ha ~ Xin lỗi ha ha ~ Ta đã nhận hai hôm trước, là tiểu sư muội
của con đó ~” Bạch Nhiễm Đông cười ha hả vỗ vai Giang Trừng. Vì thế,
Giang Trừng cũng đành phải trưng ra vẻ mặt lễ phép chuẩn kiểu đón tiếp
khách hàng, cười: “Chào đại sư huynh, em là Giang Trừng, sau này phiền
đại sư huynh rèn giũa nhiều hơn.”

“Sư muội?” Bạch Linh tóm ngay vào trọng điểm.

“Đúng thế đúng thế!” Bạch Nhiễm Đông cuống quýt gật đầu.

Bạch Linh đưa ánh mắt lạnh nhạt kia soi một lượt từ đầu tới chân Giang
Trừng, Giang Trừng bị ngó tới mức lưng nổi gai ốc, cứ như bị thú hoang
nhắm đến. Cuối cùng, Bạch Linh dời mắt đi, Giang Trừng cũng thầm thở
phào.

“Linh Linh, gặp tiểu sư muội rồi, người làm đại sư huynh như con phải
biếu quà gặp mặt chứ, phải không nào? Theo ta được biết thì Dao Dao đã
tặng cây đàn mà nó thích nhất cho sư muội đấy.” Bạch Nhiễm Đông ngó
chừng là biết ngay Bạch Linh sẽ không nổi cơn tam bành nữa, hăm hở hẳn.

Bạch Linh liếc nàng ta một cái, nhấc tay ngưng thành một sợi lông vũ
đen, phất nhẹ ngón, sợi lông đen cứ thế bay đến trước mặt Giang Trừng.

“Quà gặp mặt.”

Không biết có phải ảo giác hay không, Giang Trừng cảm thấy giọng điệu
của anh cả lành hơn một tý. Đưa tay đón lấy sợi lông đen mềm mại kia,
Giang Trừng ngoan ngoãn thưa một tiếng: “Cảm ơn đại sư huynh.”

Lạc đến thế giới này, đã gặp bao nhiêu là người, không thiếu nhân vật
trong truyền thuyết như Thanh Đăng đại sư, như các đại sư trong chùa
Thượng Vân, như sư phụ của cô, vậy mà chỉ có đại sư huynh với vẻ ngoài
khoảng mười hai tuổi trước mắt đây là khiến cô thấy sợ. Giang Trừng tự
dưng lại kính cẩn hơn, cô nghĩ mình đã hiểu tại sao sư phụ lại phải bợ
đỡ đại đồ đệ này đến vậy, bởi vì đại sư huynh có khí chất của đại tổng
công!

“Lông đen của sư huynh con rất đáng gờm đấy, giữ cho kỹ.” Bạch Nhiễm Đông dặn Giang Trừng, nháy nháy mắt với cô.

“Con biết rồi ạ, sư phụ.”

Sau khi tặng quà, Bạch Linh buông tiếng: “Ta mệt rồi, đi nghỉ đây, sư
phụ đi cùng ta.” Dứt lời, khí đen dấy lên quanh người anh ta, thoắt cái
đã hóa thành một chú chim đen lòm, cuốn anh ta bay vào nội điện Hàn Sơn.

Đại sư huynh là đệ tử duy nhất sống cùng Bạch Nhiễm Đông trong số bốn đệ tử của nàng, nghe ý đại sư huynh thì, đến cả ngủ anh ta cũng phải để sư phụ hầu hả? Giang Trừng nghĩ mình đã vỡ vạc ra được điều gì đó.

“Vẻ mặt gì thế, giữa sư phụ và đại sư huynh con chỉ có tình sư đồ thuần khiết thôi.” Bạch Nhiễm Đông lườm Giang Trừng.

Giang Trừng mờ mịt vô tội ngó nàng ta, “Sư phụ, Người vừa bảo gì cơ?”

“Xí.” Bạch Nhiễm Đông đưa tay búng trán Giang Trừng, “Đại sư huynh con
khó ngủ lắm, không có ta trông thì ngủ không được, ta đi vào xem thế nào đây, còn chuyện tu hành của con, nói thật thì người làm sư phụ như ta
cũng chả biết phải dạy thế nào, ba đứa đồ đệ trước con ta cũng chỉ áp
dụng mô hình chăn thả thôi, bởi vậy, Trừng Trừng à, con cứ tự trông vào
chính bản thân đi nhé.”

Giang Trừng: “Hả?” Đơ mặt, sư phụ à, Người thẳng toẹt rứa mà được à! Đã
có ba đồ đệ lại dám bảo trước giờ mình không dạy, toàn do họ tự học thôi hả! Anh chị lớn chăm ngoan học giỏi chứ con thì không thế đâu!

“Ha ha ha ~ xem con hết hồn kìa, sư phụ đùa thôi mờ ~ Tuổi con giờ mới
học thì muộn rồi, lại còn phải bắt đầu từ căn bản, phiền phức quá ta
lười dạy, bởi mới tìm một người thầy vỡ lòng cho con rồi. Đỉnh Thanh
Minh ở Thanh Uyển sơn, nhị sư huynh Tạ Xuân Hoài của ta đang rỗi, huynh
ấy đã nhận lời dạy con thay ta một thời gian, bắt đầu từ ngày mai con
sang đó học đi. Thôi ta vào canh chừng sư huynh con đây, con tự chơi bời gì đi nhé.” Nàng sư phụ quẳng gánh buông tay, lại còn rất ư hùng hồn bi tráng này ưỡn dài lưng, ngâm nga hát khẽ đi mất.

Giang Trừng ngồi đó tự châm cho mình một chén trà, cô đang suy xét xem
Thanh Đăng đại sư rốt đã dựa vào cái chuẩn gì mà chọn sư phụ cho mình,
hình tượng có vẻ sai sai kỳ kỳ.

Tuy sư phụ trông hơi khó tin cậy, nhưng Giang Trừng vẫn giữ thái độ tích cực tiến thủ, một lần nữa bắt đầu bước trên con đường mưu cầu tri thức
nhiều năm sau khi tốt nghiệp đại học.

Sáng sớm hôm sau, Giang Trừng bò dậy luyện một loạt động tác, chính là
bộ tư thế kỳ lạ mà cô đã tập trong ba tháng ở chùa Thượng Vân, đã thành
thói quen rồi mà mỗi ngày không luyện thì khó chịu.

Xong xuôi thì sửa soạn tươm tất, Giang Trừng cưỡi hạc đi học. Núi non
vùng này trải dài, dãy nào dãy nấy cách nhau xa cực, thế nên người mới
nhập môn như Giang Trừng, không thể hóa ra một đàn chim rình rang như
anh cả, cũng chẳng tài nào cưỡi vật đạp gió như chị ba, đành phải chọn
cách cưỡi hạc thôi, đỉnh Bạch Tín của cô có chừng chục con hạc linh
trắng to, đều là quà tam sư tỷ Trịnh Dao tặng.

Mới tới vài ngày mà Giang Trừng đã được Trịnh Dao sư tỷ đỡ đần rất
nhiều, bây giờ trong lòng cô, danh xưng chị ba bạn-giai-nhà-người-ta đã
biến thành thiên-sứ-nhỏ-mỗi-ngày-trăm-việc-tốt rồi.

Vẩn vơ nhẩn nha một hồi, Giang Trừng nhanh chóng đến được đỉnh Thanh
Minh. Trên đỉnh Thanh Minh có một cái hồ rất lớn, giữa hồ có một đình
bát giác không nhỏ, đó là chỗ cô bắt đầu nghiệp học. Sư phụ không nói
chi tiết, còn Giang Trừng lại nghĩ dù gì hôm sau đến nơi là biết, bèn
không quấy rầy cả tam sư tỷ, nên đến bây giờ cô vẫn thực sự chưa biết
tình hình dạy học ra sao, cũng như giáo viên dạy học – Tạ sư bá của mình là người thế nào.

Hạc linh đáp xuống bãi đất trống, sau khi Giang Trừng bước xuống, nó
ngoan ngoãn đi ra góc khác uống nước. Giang Trừng vỗ về con hạc linh dịu ngoan, cất bước lên cầu cửu khúc. Hơi nước mơ màng phủ khắp mặt hồ,
Giang Trừng chỉ thoáng thấy một bóng người mảnh khảnh trong đình. Đi đến giữa cầu, chợt nghe vang lên tiếng đàn.

Giang Trừng không muốn quấy rầy người đang đánh đàn trong đình, bèn
ngừng bước chân, đứng tựa cầu nghe hết một khúc. Vốn trước lúc đến đây
vẫn hơi thấp thỏm, đứng chờ nghe trọn khúc đàn, kỳ lạ là Giang Trừng lại bình tĩnh hẳn.

“Sang đây.” Người trong đình nhìn về phía cô, giọng nói trong trẻo ấm áp hệt tiếng đàn.

Giang Trừng nghe lời đi đến, rốt đã thấy rõ được vẻ ngoài của người nọ,
áo xanh trâm trúc, quân tử khiêm nhường, một chiếc cầm cổ đặt trước mặt.

“Con là đệ tử mới của Nhiễm Đông sư muội? Con đến sớm quá, những trò
khác đều chưa có mặt. À, con mới bắt đầu tu hành, ắt vẫn phải ăn uống,
đến sớm thế này đã dùng bữa sáng chưa?”

“Chắc chưa đâu nhỉ, để bụng đói nghe giảng thì không hay, khéo nỗi sư bá có mang một ít món vặt, mau nếm thử xem.” Đang nói, vị sư bá có đôi mắt hiền từ này bưng một hộp thức ăn, xếp năm sáu đĩa bánh ngọt trông có vẻ rất ngon ra.

“Những món này sư bá chính tay làm đấy, nguyên liệu gồm mấy loại linh hoa tự trồng, cho các cô nương ăn là đúng nhất rồi.”

Những nhân vật vừa nhìn đã biết cô là con gái thì đều không tầm thường.
Giang Trừng ngó vẻ gà mái mẹ của vị sư bá này, chợt thấy quen mắt cực.
À, đúng rồi, mỗi bận cô đến nhà bà, bà nội luôn tươi cười bưng ra rất
nhiều món ăn ngon bảo cô ăn như thế.

Giang Trừng như nhìn thấy hình bóng bà nội qua Tạ sư bá, vì thế lại nuốt ngược câu đã ăn sáng rồi vào, ngồi xuống xơi bánh ngọt.

“Sao, cũng được chứ ha? Nếm thử loại này, nó ngọt hơn một chút, các cô
nương hẳn sẽ thích, ba đứa đám Tiểu Hảo đều thích loại ngọt ấy.” Tạ sư
bá lèm bèm, như chợt nghĩ đến điều gì, lấy một bầu hồ lô ngọc tròn nhẵn
và một chiếc chén ra, “Chỉ xơi bánh thì hơi khô, sư bá còn có mật ong,
vừa khéo có thể uống kèm bánh, nếm thử không nào?”

Hỏi thì hỏi thế, nhưng chưa chờ Giang Trừng trả lời, ông đã rót xong,
hiền từ đặt chén mật ong trong veo xuống bên tay Giang Trừng.

Giang Trừng tịt ngóm, cô xem Tạ sư bá là bà nội thế này hình như không
hay cho lắm? Nhưng — Ngẩng đầu nhìn gương mặt điển trai của Tạ sư bá,
Giang Trừng vẫn có cảm giác điên rồ rằng mình đang ngắm bà nội. Cái xì
tai dù cô trả lời có muốn ăn hay không đều sẽ bị nhét cho một đống thức
ăn này, rõ ràng là xì tai của bà nội!

Tiếng chân rầm rập vang lên, sau đó là giọng mấy đứa trẻ con hô hào đến gần, “Tạ sư thúc! Tạ sư thúc! Bọn con đến rồi ạ ~”

Ba lolita đáng yêu mặc váy hồng phấn, mặt mũi y đúc nhau vây lại ngó Giang Trừng.

Qua màn giới thiệu của Tạ sư bá, Giang Trừng biết được rằng ba cô bé này là bạn học của mình, lại còn nhập học sớm hơn, là chị em sinh ba, hiện
bảy tuổi, tên là Chân Hảo, Chân Mỹ, Chân Lệ.

Đặt được mấy cái tên như này kể cũng giỏi.*

[*Hiện tượng đồng âm, nếu dịch trại ra sẽ là Hay Thật, Xinh Thật, Đẹp
Thật, còn nếu gộp ba cái tên lại, bỏ họ sẽ thành Xinh Đẹp Quá, chữ “Hảo” có nhiều nghĩa.]

Ba lolita đáng yêu váy hồng này là đệ tử mới của sư huynh của Tạ sư bá
và sư phụ cô, cũng chính là đệ tử của đại sư bá của cô, vì đại sư bá quá bận, đành phải giao việc dạy đệ tử mới cho sư đệ mình. Giang Trừng nghĩ tới vị đại sư bá quẳng gánh giữa đường nọ và vị sư phụ quăng con bỏ chợ kia của mình, cảm thấy hai kẻ ăn hại kia chỉ giỏi dìm sư đệ/sư huynh
nhà mình.

Nhưng có vẻ vị Tạ sư bá gánh team này không phật lòng mà còn rất vui,
Giang Trừng đoán, hẳn do chức nghiệp của Tạ sư bá là vú-em.

Vì ba lolita là đệ tử của đại sư bá và nhập học sớm hơn cô, nên Giang
Trừng không những phải lên lớp cùng ba bé tròn này, mà còn phải gọi mấy
đứa là sư tỷ.

Giang Trừng: ==.

“Hảo sư tỷ, Mỹ sư tỷ, Lệ sư tỷ.” Giang Trừng khuất phục trước ba đôi mắt to tròn đang long lanh trông đợi.

Ba lolita được tôn làm sư tỷ thì rất vui, Hảo sư tỷ còn thò bàn tay mũm
mĩm ra xoa đầu Giang Trừng, khen bằng giọng nức mùi sữa: “Sư muội ngoan
lắm, có gì không hiểu cứ hỏi sư tỷ, sư tỷ sẽ dạy muội, ha.”

Mỹ sư tỷ thì cắn ngón tay ra chiều xoắn xuýt, lí nhí bảo: “Đại tỷ, không phải sư muội, là sư đệ.”

Lệ sư tỷ – cô bé còn lại lập tức to giọng: “Tạ sư thúc bảo là sư muội, những gì Tạ sư thúc nói đều đúng cả!”

Mỹ sư tỷ lại thì thào: “Nhưng ngoài mặt là sư đệ mà.”

Lệ sư tỷ nhỏ nhất hùng hổ chống nạnh, “Muội không quan tâm, Tạ sư thúc
bảo là sư muội thì phải là sư muội! Tỷ bảo Tạ sư thúc sai, sau này không cho phép tỷ lấy Tạ sư thúc nữa! Tạ sư thúc là của muội và đại tỷ!”

Mỹ sư tỷ vừa nghe thì nước mắt đã dâng lên ầng ậng, lí nhí lau nước mắt: “Tỷ không chịu, tỷ cũng muốn lấy Tạ sư thúc, Tạ sư thúc hu hu ~”

Chị cả Hay kéo tay chị Xinh đang khóc thút thít, cau mày nhìn chị Đẹp, “Không được bắt nạt nhị tỷ của muội.”

Chị Đẹp vừa nãy còn hùng hổ lập tức ngoác miệng khóc um lên, “Muội đâu có bắt nạt tỷ ấy! Đại tỷ thiên vị!”

“Ôi thôi các muội đừng khóc nữa!” Chị Hay thấy hai cô em đều khóc cả,
muốn dỗ cũng không nổi, vốn định làm gương mà giờ lại chả kềm được, cũng òa khóc. Thế là cả cái đình ngập tràn tiếng khóc, Giang Trừng theo dõi
trọn sô, trợn mắt há mồm.

… Trong khoảng thời gian ngắn tẻo teo hồi nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?

Ngày đầu tiên đến lớp, cả buổi sáng Giang Trừng đều dành để nhòm Tạ sư
bá vú em kiên nhẫn dỗ dành từng chị lolita khóc nhè, còn dỗ rằng chờ mấy đứa lớn, ai lợi hại thì cưới người đó.

Giang Trừng: Như đang học mẫu giáo ấy.