Chương 11: Ác mộng thành sự thật

Không biết là do những lời của sư phụ hay do tu vi của nàng đã có tiến bộ mà có rất nhiều chuyện nàng đã thông suốt, tinh thần thoải mái hẳn.

Sáng sớm hôm sau, Nhi Song mang điểm tâm đến cho nàng, sau khi dùng xong, nàng đề nghị:

-Có muốn đi dạo cùng ta một chút không?

-Vâng

-Đi thôi

Hai người ra khỏi Hàn Nguyệt điện, đi dạo xung quanh rồi rẽ bước vào khu rừng sau núi.

-Ta xin lỗi, Nhi Song

-Về chuyện gì ạ?

-Ta đã làm ngươi thất vọng.

-Thần cũng xin lỗi người, khi đó lại nóng giận mắng người như vậy.

-Nhi Song… ngươi có muốn ở lại không?

-Thần… không rõ nữa!

-Ta cũng vậy.

-Thời gian ở đây, các huynh đệ tỷ muội rất tốt với chúng ta, sư phụ của thần cũng rất tốt, thần có chút không nỡ…

-Ta cũng không đành lòng rời đi, nhưng thời hạn đã gần hết, chúng ta không thể không về.

-Thần hiểu

-Hay là ngươi cứ ở lại, dù sao thì ta…

-Không được, thần đã thề sẽ mãi ở cạnh chăm sóc cho người, vậy nên Công chúa đi đâu, thần sẽ theo đến đó!

-Ta…

Đang định nói thì nàng chợt phát hiện phía trước có một cái gì đó, lập tức kéo Nhi Song đến xem thử.

Càng đến gần nàng mới phát hiện ra, là một nam nhân đang ngồi tựa lưng vào tảng đá lớn, trên người toàn là máu và vết thương. Nàng đến khẽ lay nhẹ rồi đưa tay bắt mạch, thì ra chỉ là mệt mỏi ngất đi.

Nàng cứ cảm thấy nam nhân này có nét gì đó rất quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu đó rồi, liền cùng Nhi Song đưa y về Y Dược các.

Tình cờ là Tứ thượng tiên, Nhất Phiêu, Huyền Linh và cả Ảm Tịch cũng đang ở đó, nàng không biết lý do và cũng không muốn biết, chỉ cúi đầu hành lễ rồi giải thích sự tình qua một lượt. Lạc chưởng môn liền ra lệnh trị thương cho nam nhân đó.

Người đó sau một canh giờ cuối cùng y cũng tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã đảo hết một vòng trong căn phòng, cuối cùng dừng lại trên người nàng, lập tức y chạy đến, hướng nàng lớn tiếng hành lễ:

-Hạ thần Võ quan Nhị phẩm Tống Quân Dương bái kiến Ngũ Công chúa, Ngũ Công chúa vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Trong lòng nàng chỉ thầm “à” một tiếng, thảo nào nhìn quen như vậy, thì ra là một đại thần.

Nàng không nóng không lạnh chỉ nhẹ nhàng buông một câu:

-Bổn cung miễn lễ, khanh hãy bình thân!

Những người xung quanh, ngoại trừ Tứ thượng tiên, thì ngay cả Nhi Song cũng cực kì bất ngờ, ở nàng ngay lúc này bỗng dưng tỏa ra một khí chất vương giả cao quý, uy nghiêm cực độ lại có phần chững chạc. Con người này của nàng trước nay họ chưa từng nhìn thấy!

-Tống tướng quân chẳng hay là có chuyện gì? Tại sao lại bị thương nặng đến như vậy?

-Chuyện này…

Nhận thấy ánh mắt y liếc nhìn xung quanh, chắc hẳn là một chuyện cực kì trọng đại, nàng nhỏ nhẹ quay sang Lạc chưởng môn với thân phận một Công chúa:

-Lạc chưởng môn, bổn cung có thể mượn đại điện của quý phái được không?

-Dĩ nhiên là được!

Lạc chưởng môn đáp lời không chút do dự.

Nàng, Nhi Song, Tống tướng quân và Tứ thượng tiên cùng đi vào đại điện. Cả tòa đại điện rộng lớn vang dội tiếng nói của nàng, tựa như kim thạch ngọc hưởng (1):

-Tống tướng quân có thể nói rồi chứ?

Tống tướng quân bỗng dưng quỳ xuống trước mặt nàng, nàng chỉ khẽ nhếch chân mày, xoay người tránh đi, rồi cúi đầu trả lễ:

-Tướng quân, nam nhân dưới gối có hoàng kim (2), hà tất phải làm vậy?

-Hạ thần có lỗi với Công chúa, có lỗi với bách tính.

-Vì sao lại nói vậy?

-Thần không thể bảo vệ được bệ hạ, giữ vững giang sơn, để đất nước rơi vào tay phản tặc. Thỉnh xin Công chúa trị tội!

Nàng dịu dàng đỡ Tống tướng quân đứng dậy, giọng nói có chút lo lắng:

-Khanh cứ đứng lên trước đã, phụ hoàng sao rồi?

-Khởi bẩm Công chúa, sau khi Công chúa rời khỏi được nửa năm, bệnh tình của Hoàng thượng bỗng dưng trở nặng, cầm cự được ba tháng thì Đại Hoàng tử quyết định… giết cha đoạt ngôi…

-Hàm hồ! Đại hoàng huynh sùng bái nhất là phụ hoàng, không thể có chuyện đó được!

-Công chúa, từng lời từng chữ thần nói là thiên chân vạn xác (3), không hề có nửa lời giả dối, thần xin thề với trời nếu có nửa chữ sai lệch sẽ chết không toàn thây!

Nàng thầm đánh giá, nhớ lại những lời nói của phụ hoàng khi nàng gặp Tống Quân Dương “Minh quân là tướng biết dùng người, Tống tướng quân này nhất mực trung thành, nhất định sẽ là một trợ thủ đắc lực, tuyệt đối phải trọng dụng!”, lại còn thêm cơn ác mộng hàng đêm của nàng, thực sự không thể không tin.

-Được, xem như bổn cung tạm thời tin tưởng khanh. Tiếp tục đi!

-Trước đó, bệ hạ đã có lần triệu tập vài vị đại thần, người đã nói sau này nếu khi người băng hà mà Công chúa vẫn chưa về kịp thì mong chúng thần sẽ hết lòng phò tá, bảo trợ Công chúa lên kế vị.

-Sau đó thế nào?

-Sau khi Đại Hoàng tử đăng cơ thì lập tức giao mọi chuyện cho Mạc Thừa tướng, còn mình thì lâm vào sa đọa, trụy lạc, thiên tai khắp nơi, nhân dân đói khổ, trăm họ lầm than, dịch bệnh hoành hành khắp chốn, nhưng mà Đại Hoàng tử vẫn vờ như không thấy, ngày ngày yến tiệc xa hoa. Mạc Thừa tướng dựa vào quyền thế mà thừa cơ vơ vét, những trung thần của tiên đế trước kia, không ai vừa ý liền đồng loạt phản đối nhưng ngay sau đó cả gia tộc đều gặp họa sát thân. Thần và những người khác cố gắng phục tùng chờ cơ hội đưa người quay về. Nhưng trung thần không thể thờ hai chủ, thần nguyện lấy cái chết để tạ tội!

Nói rồi liền dự định rút kiếm, nàng không nghĩ nhiều liền lập tức đưa tay giữ lại lưỡi kiếm. Máu từ bàn tay rỉ ra rơi xuống nền bạch ngọc, huyết hoa nở rộ, rực rỡ mà thê lương.

-Công chúa… Người… sao lại…

Tống tướng quân trố mắt nhìn nàng, lập tức thu kiếm lại. Nàng lớn tiếng mắng:

-Ai cho phép khanh chết trước mặt bổn cung? Bổn cung vẫn chưa hỏi rõ mà đã đòi chết rồi sao?

-Thần…

-Tiếp tục nói, sau đó thế nào?

-Vì thời hạn 5 năm của Công chúa đã gần đến, chúng thần quyết định đi đón người, giữa đường bị người của phủ Thừa tướng phục kích chỉ còn thần là may mắn sống sót.

-Tại sao lại không báo cho bổn cung biết sớm hơn? Lại còn Tam hoàng huynh, huynh ấy thế nào rồi?

-Chúng thần cũng muốn báo cho người biết sớm hơn, nhưng tiên đế đã có căn dặn, trong khoảng thời gian người đi, tuyệt đối dù có xảy ra chuyện gì cũng không được làm phiền đến người. Chúng thần tuy không dám làm trái ý chỉ nhưng cũng đã nhiều lần sai người đi báo tin cho người và Tam Hoàng tử, tất cả đều bị phục kích giữa đường.

-Vậy Tam hoàng huynh đã hay tin chưa?

-Trên đường đến đây thần có dừng lại ở một quán trọ, chủ quán tự xưng là Lâm Báo, khi nghe nhắc đến người thì lập tức quỳ xuống, nói là người có ơn rất lớn với họ, cuối cùng chịu nhận đi chiến tuyến báo tin cho Tam Hoàng tử, có lẽ bây giờ cũng đã đến nơi.

-Bổn cung quả là biết người này. Trong cung hiện giờ thế nào? Mẫu hậu, còn có Tứ hoàng huynh, bọn họ không sao chứ?

-Tứ Hoàng tử tạm thời vẫn được an toàn, Đại Hoàng tử vì bệnh tình của ngài ấy nên không để tâm đến, nhưng chúng thần cũng không thể chắc chắn có thể bảo hộ ngài ấy thêm bao lâu nữa, còn về phần Hoàng hậu thì…

-Thì thế nào?

-Người có vẻ rất ủng hộ việc đăng cơ của Đại Hoàng tử.

-Ủng hộ?

-Thứ lỗi cho hạ thần nói thẳng, Hoàng hậu còn có vẻ không hề đau buồn khi nghe tin Hoàng thượng băng hà…

-Đủ rồi, khanh không cần nói nữa!

Tống tướng quân lại quỳ xuống, cúi đầu nói lớn:

-Thần, thay mặt toàn thể văn võ bá quan, khẩn xin Ngũ Công chúa quay về triều, chủ trì đại cục, diệt trừ phản tặc, đoạt lại vương vị, gây dựng lại giang sơn, tạo phúc cho bách tính!

Nàng dịu giọng, đưa tay đỡ Tống tướng quân đứng dậy:

-Tống tướng quân, khanh cứ đứng lên trước đã, từ trước đến nay bổn cung không muốn phải tranh giành cùng ai thứ gì, cũng không thiết tha gì với vương vị, nếu có thể, bổn cung cũng không muốn nhận…

Tống tướng quân vẫn quỳ yên tại chỗ không nhúc nhích:

-Nếu Công chúa không đồng ý, thần sẽ quỳ mãi không đứng dậy. Trước khi tiên đế băng hà đã có nói, trong số các hoàng nhi của người, người xứng đáng nhất và cũng là người tiên đế mong muốn truyền lại ngôi vị này chỉ có thể là Công chúa, chính vì vậy, khẩn xin Công chúa nghĩ đến thần dân thiên hạ mà chấp thuận!

-Ta…

-Đúng vậy, Nhi Song cũng cầu xin người!

Lần này ngay cả Nhi Song cũng quỳ xuống theo, hướng nàng cầu xin.

Nàng trầm mặc một lúc lâu, sau đó quay lại nhìn lên Tứ thượng tiên đang ngồi trên cao, ánh mắt cực kì kiên định. Hắn ngẩn người nhìn nàng, ánh mắt đó, sao lại quen thuộc như vậy?

Nàng đột nhiên quỳ xuống, cất giọng dõng dạc:

-Đệ tử Băng Sương Khuynh Nhật Hoàng Thiên Nghi, từ khi nhập môn đến nay chưa từng giúp ích được gì cũng học nghệ không tinh làm mất mặt sư phụ và sư môn, nay khẩn xin Tứ thượng tiên trục xuất đệ tử khỏi sư môn, nếu chuyến đi lần này thất bại cũng tuyệt đối không làm mất mặt Thái Bạch phái!

Cả bốn người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng, Lạc chưởng môn cũng đứng lên, nghiêm túc tuyên bố:

-Bổn môn trước giờ không hề xen vào chuyện của nhân gian, cũng không thể can thiệp vào chuyện triều đình nên e rằng không thể giúp Công chúa được gì. Nhưng thỉnh cầu của Công chúa, ta có thể xem xét lại, cùng bàn bạc với các vị trưởng lão, riêng Lạc Thanh Nhân ta cho rằng, một ngày là đệ tử của bổn môn thì cả đời là đệ tử của bổn môn, còn chuyện có mất mặt hay không, ta nghĩ… bổn môn có thể thu nhận một đệ tử như Công chúa quả thực là điều đáng trân trọng!

-Đa tạ Chưởng môn!

-Công chúa cứ tạm thời quay về chuẩn bị hành trang, sau khi bọn ta họp bàn sẽ cho Công chúa một câu trả lời.

-Đa tạ Tứ thượng tiên, đệ tử cáo lui!

Sau khi ba người ra khỏi đại điện, Thiên Kim thượng tiên bắt đầu tra hỏi:

-Sư huynh, thật ra chuyện này là sao?

-Đúng đó Chưởng môn sư huynh, chuyện lớn như vậy mà giấu bọn ta là không hay đâu!

Thanh Hiên thượng tiên vẫn là vẻ tiêu sái thường ngày, phe phẩy chiết phiến, nhẹ nhàng phụ họa.

-Bắt đầu từ lúc Thiên Nghi nhập môn, nó có trao ta một phong thư, đó là chính tay Hoàng đế bệ hạ viết, trong đó nói rằng Tử Thiên đã đến gặp ngài ấy vào hơn 20 năm trước.

-Hơn 20 năm trước? Đó không phải là khi huynh ấy vừa mới xuất quan chứ?

-Không sai, trong thư nói rằng, đệ ấy đã nói với bệ hạ khi Thiên Nghi đủ 16 tuổi thì chuẩn bị cho nó lên Thái Bạch sơn tu hành 5 năm, nên ngài ấy đã gửi nó lên đây. Tất cả chỉ có vậy, ta cũng hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra cho đến vừa rồi…

Thiên Kim thượng tiên nhăn nhó, quay sang chất vấn hắn:

-Như vậy nghĩa là sao? Tử Thiên huynh, huynh không có gì muốn nói sao?

-Chuyện gì nên nói, ta sẽ nói vào lúc thích hợp.

Lạc chưởng môn lắc đầu:

-Lúc đó ta có gọi đệ ấy lên để hỏi, đệ ấy cũng trả lời giống như vậy, còn dặn ta không được tiết lộ chuyện này cho ai, thậm chí là Thiên Nghi. Mà… thôi tạm gác chuyện này sang một bên, về thỉnh cầu của Thiên Nghi, đệ là sư phụ nó, đệ nghĩ thế nào?

-Ta không đồng ý

-Ta cũng vậy, còn Thanh Hiên, đệ nghĩ sao?

-Ta cũng không đồng ý, trục xuất Thiên Nghi thì chắc chắn Nhi Song của ta cũng đòi đi theo, ta khó khăn lắm mới có được một đứa đồ đệ ngoan, không thể dễ dàng nói bỏ là bỏ được (Ngươi nghĩ đến đại cục một chút có được không?)

-Vậy Thiên Kim, muội nghĩ thế nào?

-Các huynh đã không đồng ý, muội có nói gì cũng vậy, tùy huynh.

-Được, quyết định như vậy đi, chúng ta sẽ không trục xuất Thiên Nghi ra khỏi sư môn, đệ nói với nó có được không, Tử Thiên?

-Được

Hắn chỉ để lại một tiếng rồi bỏ đi, trong lòng hắn lúc này là một bên muốn giúp nàng, một bên muốn nghe theo nguyên tắc của bản thân, không thể giúp nàng. Hắn bây giờ thực sự là muốn cái gì? Tất cả những gì hắn sắp đặt, là vì mục đích gì?…

****************

(1) Kim thạch ngọc hưởng: là âm thanh của vàng, của đá, của ngọc cộng hưởng, ý nói âm thanh vang dội, rõ ràng.

(2) Nguyên văn là: Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim, chích quỵ thương thiên hòa nương thân. Nghĩa là nam nhân dưới đầu gối có vàng, chỉ quỳ trước trời và cha mẹ, câu này không có nghĩa là nam nhân không được phép quỳ, mà là nói làm người phải có tôn nghiêm, không thể tùy tiện khuất phục kẻ khác.

(3) Thiên chân vạn xác: muôn vạn lần là sự thật.