Chương 1: Giá Trị Khí Vận Trước Mắt -9999

“Ca ca, tay của Yên Nhiên đã đánh đến đau luôn rồi, tại sao nàng ta còn chưa chết vậy?”
Đêm mưa xối xả, một thiếu niên cao gầy cầm ô, ôm một tiểu cô nương nũng nịu vào lòng, dáng vẻ đau lòng nói: “Bàn tay Yên Nhiên trắng mịn non mềm, không làm được loại công việc giết người này đâu, vẫn nên về phòng trước đi, chớ để bị cảm lạnh, ca ca sẽ giúp muội giết nàng.”
Sở Lạc cuộn mình trên mặt đất đầy bùn lầy và máu loãng, gương mặt giống Sở Yên Nhiên tới năm phần đang trắng bệch như tờ giấy, miệng vết thương không ngừng chảy máu, khí tức sinh mệnh chỉ còn sót lại một chút cuối cùng.
Đau…
Giống như sắp chết rồi vậy…
[Hoan nghênh ký chủ đi tới thế giới tu tiên, trước mắt giá trị khí vận là -9999, phát động nhiệm vụ chính tuyến – Hoa Tịnh Đế Song Sinh.]
[Hoa Tịnh Đế Song Sinh: Ký sinh trong cơ thể của hai nữ nhi song sinh, lúc vừa mới ra đời mệnh cách tương đồng.

Sau khi được phụ mẫu đặt tên, bên có tên mạnh sẽ từ từ hấp thụ khí vận và sinh mệnh lực của một bên khác.

Đợi đến khi bên còn lại hoàn toàn chết đi, bên sống sót sẽ trở thành khí vận chi nữ, dần dần có được sức mạnh cường đại.]
Cái quỷ gì thế, rõ ràng mình đang ngủ trong ký túc xá mà!
Thân thể dần dần khôi phục lại được một chút nhiệt độ, Sở Lạc dùng hết sức lực cố gắng mở mi mắt ra thành một khe hở.
Trong mơ hồ, nàng nhìn thấy một thiếu niên áo mũ chỉnh tề.
“Tiểu muội, đừng trách ca ca nhẫn tâm.

Vì Yên Nhiên, vì tương lai Sở gia chúng ta, muội sẽ phải chết.”

Sau khi nói xong, thiếu niên kia xoay người đi vào trong nhà.
Thân thể tàn tạ nằm trong vũng bùn kia chợt rùng mình một cái, hắn đi vào làm gì? Hắn muốn đi lấy vũ khí sao?
Vừa xuyên qua liền chết à?!
[Chúc mừng kí chủ phát động nhiệm vụ tân thủ —— sống qua đêm nay.]
Mẹ nó!
Sở Lạc cố hết sức động đậy tay chân cứng ngắc, cố nén cảm giác đau đớn khi miệng vết thương bị xé rách, loạng choạng đứng dậy.
Nhưng nàng vừa đứng lên, lại ngã nhào xuống vào trong mưa.
Nhìn lại bóng dáng thiếu niên đang tìm kiếm vũ khí khắp nơi trong nhà, Sở Lạc nghiến chặt răng.
Lại đứng dậy, xông như điên về phía cửa.
Ý thức đang dần tan rã, nàng dùng sức đẩy cửa viện nặng nề ra, chạy ra phía ngoài.
Nước mưa cọ rửa dấu tay dính máu bên trên cánh cửa gỗ.
Khi Sở Diệc Dương cầm chủy thủ trở lại trong sân, trong vũng máu đã không còn thấy bóng dáng Sở Lạc đâu nữa, chỉ nhìn thấy cánh cửa lớn vốn dĩ đã đóng lại mở ra một khe hở.
“Đáng chết!”
Ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên hung ác nham hiểm, lập tức đuổi theo ra bên ngoài.
Sở Lạc chạy một mạch, chạy liên tục không ngừng.

Đến sau đó khi ý thức đã tan rã, nàng chỉ dựa vào bản năng chạy không ngừng, cuối cùng ngã xuống một vùng đất hoang chất đống mộ phần xương trắng.
Nước mưa cọ rửa vết máu trên người nàng, không biết đã qua bao lâu, trận mưa to này ngừng lại, trời cũng đã sáng.

[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, đạt được 50 điểm khí vận ban thưởng, đạt được vật phẩm ban thưởng: Kim sang dược đặc hiệu.]
Âm thanh mơ hồ của hệ thống làm Sở Lạc giật mình tỉnh lại, nàng giãy giụa ngồi dậy từ trong đống xương trắng, trên tay xuất hiện một bình kim sang dược.
Không có thời gian suy nghĩ nhiều cái khác, trước tiên nàng mở bình thuốc ra bôi thuốc lên miệng vết thương trên người mình.
Y phục cùng với huyết nhục trên người nàng đã dính chặt lại với nhau, quá trình xé mở lần nữa khiến Sở Lạc đau đến nhe răng trợn mắt, nước mắt chảy ròng ròng.
Nàng chỉ là một sinh viên bình thường, đọc một quyển tiểu thuyết bình thường, bởi vì tố khổ hai câu cho một nhân vật râu ria bình thường mà sau đó liền xuyên qua đến trên thân người này rồi sao?
Nữ chính Sở Yên Nhiên là tiểu thư của một thế gia tu tiên xuống dốc, được một vị đại năng của Linh Thú Tông coi trọng, thu làm đệ tử thân truyền.

Ở trong Linh Thú Tông, nàng ta dùng tay đánh những nữ cặn bã khinh thường mình, dùng chân đá những tên cặn bã vì yêu sinh hận với mình, các loại huyết mạch thần thú quý hiếm, dị thú cường đại ùn ùn kéo đến, từ có chút danh tiếng đến nổi danh thiên hạ, dẫn theo Sở gia nhảy lên trở thành danh môn chạm tay có thể bỏng ở trong Tu Chân giới, cuối cùng cùng với thiên tài kiếm đạo vạn dân yêu mến ở bên nhau, cùng nhau phi thăng.
Lúc nàng đọc cuốn tiểu thuyết này cũng đọc không nghiêm túc lắm, nhưng bởi vì trong sách có nhắc tới Sở Yên Nhiên từng có một muội muội chết sớm tên là Sở Lạc, cùng tên với mình, liền nhìn thêm mấy lần.
“Khí vận của nữ chính nghịch thiên như vậy, nếu có thể chia một ít cho muội muội song sinh, vậy có phải muội muội kia cũng không cần phải hết rồi không?”
Gõ bình luận, ấn gửi đi.
An tâm ngủ.
Đến khi tỉnh lại thì đã thành như vậy rồi!
“Hít ——” Sở Lạc hít một hơi lạnh, kéo mép váy rách nát xé ra thành từng dải rồi quấn chặt miệng vết thương chết người nhất.
Sau đó sờ xem nhịp tim, vẫn còn, ta còn sống.
“Hệ thống! Hệ thống!”
[Kí chủ có vấn đề gì cần hỏi sao?]

“Ngươi đang ở chỗ nào nói chuyện thế, trong đầu ta sao?”
[Ta ở trong tim của ngươi.]
“Ồ, buồn nôn quá.” Sở Lạc lầm bầm, đến một lúc sau mới phản ứng lại, xốc y phục của mình lên nhìn về phía vị trí trái tim.
Đó là một gốc Hoa Tịnh Đế Song Sinh yêu diễm mĩ lệ, không phải là hình xăm, không phải là giấy dán mà là bớt bẩm sinh!
“Cho nên những gì ngươi nói đêm qua đều là thật.

Ta, không đúng, Sở Lạc chết là vì đưa tất cả khí vận và sinh mệnh lực cho Sở Yên Nhiên, mới có thể làm cho nàng ta trở thành thiên mệnh chi nữ được vạn người yêu mến…”
“Khí vận của ta bây giờ có bao nhiêu?”
[Giá trị khí vận trước mắt là -9949 điểm.]
Phù, còn nợ nhiều như vậy!
Sở Lạc bắt đầu đánh giá dáng vẻ hiện tại của mình, da bọc xương, vết thương mới chồng chất lên trên vết thương cũ, dữ tợn đáng sợ.
Cùng là hài tử mười một mười hai tuổi, Yên Nhiên như một đóa hoa nở rộ trong lòng bàn tay của phụ mẫu, mà nàng lại chỉ có thể một mình khô héo tàn lụi ở trong vũng bùn.
Sở Lạc ơi Sở Lạc, rốt cuộc thì ngươi đã phải trải qua những ngược đãi thế nào?
Phụ mẫu không quan tâm tới ngươi, thân tỷ tỷ nằm ghé vào tim ngươi ăn thịt của ngươi uống máu của ngươi.
Người trong thế gian chỉ nhìn thấy Sở Yên Nhiên tỏa sáng rực rỡ, căn bản không biết hết thảy những gì mà nàng ta có được đều là do mạng của ngươi đổi lấy!
Không hiểu sao, trái tim nàng đầu đau đớn.
Tựa hồ là tàn niệm của đứa bé kia.
Bởi vì trong thế gian này còn có một người bất bình vì chính mình, mà cảm thấy ấm ức, đau khổ.
Sở Lạc nhẹ nhàng che ngực, hy vọng có thể truyền một chút nhiệt độ này cho tàn niệm của nguyên thân.
Sau đó lại mặt dày vô sỉ mà hướng về hệ thống đưa ra yêu cầu.

“Cho ta thêm khí vận.”
[Ực ~ be ~]
“Ngươi còn biết kêu tiếng dê sao?”
[Khi đọc được ký ức của ký chủ, hệ thống khí vận mở ra, ký chủ có thể thông qua hoàn thành nhiệm vụ đạt được điểm khí vận.

Sau khi giá trị khí vận của ký chủ từ số âm về 0, hệ thống sẽ biến mất.]
[Hoa Tịnh Đế Song Sinh tức là chứng minh rằng hai thứ có thể cùng tồn tại, nhưng nếu có một bên nảy sinh lòng tham, cuối cùng nhất định sẽ có một bên tàn lụi.]
[Xin mời ký chủ tăng tốc tiến trình nhiệm vụ chính, bây giờ tình huống của ngươi rất nguy hiểm.]
“Có ý gì…” Sở Lạc nhanh chóng hiểu ra.
Bởi vì khóe mắt nàng nhìn qua liền thấy ở chỗ cách bên phải mấy chục mét, một con sói đói đang âm u nhìn chằm chằm vào mình.
Sắc mặt vốn đã tái nhợt thoáng chốc lại càng trắng hơn.
Không phải chứ, xui xẻo như vậy sao?
Yên lặng nuốt nước miếng, ánh mắt Sở Lạc tìm kiếm khắp nơi xem có đồ vật nào có thể phòng thân, mà theo động tác của nàng, con sói đói kia cũng không chịu bỏ qua thời cơ, thân hình cường tráng bỗng nhiên khẽ động, trực tiếp lao về phía nàng!
“A a —— “
Có lẽ là bởi vì bản năng cầu sinh, đời trước nàng luôn không dám leo cây, nhưng lúc này cũng mặc kệ miệng vết thương có bị xé rách lần nữa hay không, điên cuồng bò lên cây.

Cùng lúc đó, con sói đói cũng vọt tới dưới thân, nó nhảy lên cao, cắn vào chân trái Sở Lạc…