Chương 20: Nó Đáng Giá Không

Hắn thật sự không ngờ, nhìn là người có tu vi thấp nhất trong đội ngũ, khi gặp phải tình huống đột phát này lại đáng tin nhất, cũng là người bình tĩnh nhất.
Hơn nữa nàng bây giờ nhìn như không có vận dụng linh khí, giống như đục nước béo cò, lại là đang bảo tồn thực lực, hơn nữa dùng tốc độ cực nhanh của mình gây rối nhiều Quỷ Khóc Đằng nhất cho hắn.

Chỉ cần nhìn kỹ liền có thể phát hiện, phàm là nàng có một chút xíu sai lầm, chắc chắn sẽ bị Quỷ Khóc Đằng làm trọng thương.
Giờ khắc này, kinh ngạc nhất không phải là sự tương phản giữa tu vi và thực lực của nàng.
Mà là dũng khí để nàng dám xông lên.
Nhưng cho dù ba người kia cũng dấn thân vào trong cuộc chiến, số lượng Quỷ Khóc Đằng này vẫn khiến người ta tê dại da đầu.

Lý Thúc Ngọc bị Hồn Khóc Đằng tu vi Trúc Cơ sơ kỳ dây dưa không cách nào quan tâm đến những người khác, hắn biết những người khác không đấu lại được, linh khí cũng sẽ luôn bị tiêu hao sạch sẽ, đến lúc đó sẽ là tử cục.
Ổn định tinh thần, Lý Thúc Ngọc lập tức hét lên: “Mọi người không cần ham chiến, vị trí hiện tại của chúng ta cách kết giới rất gần, tiếp theo từng chút một dịch chuyển về hướng kết giới, chờ ra khỏi kết giới liền an toàn!”
“Lý sư huynh, ta có một vấn đề!” Giọng nói của Sở Lạc lại đột nhiên truyền tới.
Nghe vậy, Lý Thúc Ngọc liền nhìn về phía nàng.
“Vừa rồi Vu sư huynh nói Hồn Khóc Đằng này trăm năm khó gặp, vậy có phải nó đáng tiền lắm không?!”

“Cho dù có đáng giá thì ngươi cũng phải có mạng mà tới lấy chứ!” Vương Hương Xảo đã sắp giận điên lên rồi, đây là lúc nào mà nàng chỉ nghĩ đến tiền.
Nàng ta lại phẫn hận hét lên: “Ta cũng bắt đầu hoài nghi chuyện xui xẻo như vậy có phải là ngươi đưa tới hay không! Họ Sở, ngươi là muốn lôi kéo chúng ta chôn cùng ngươi sao!”
“Họ Vương kia, ta nguyền rủa ngươi cả đời cũng không kiếm được tiền!” Sở Lạc nói xong lại tiếp tục nói: “Lý sư huynh, Hồn Khóc Đằng đáng giá bao nhiêu tiền vậy?”
Lý Thúc Ngọc do dự một lát, vẫn giải thích cho nàng: “Ký sinh du hồn trong Hồn Khóc Đằng dùng để luyện khí, có thể đề cao xác suất thành phẩm sinh ra linh tính, ít nhất cũng có thể bán được mấy chục viên linh thạch trung phẩm một cây!”
Dứt lời, Vương Hương Xảo vừa rồi còn vô cùng phẫn nộ cũng không khỏi mở to hai mắt: “Có thể bán nhiều linh thạch như vậy sao?!”
“Vương sư muội, cho dù đáng giá cũng phải có mạng tới lấy chứ!” Thanh âm sợ hãi của Ngưu Tài Lương cũng truyền tới.
Lý Thúc Ngọc cau mày, thần thức vẫn luôn chú ý đến Sở Lạc bên kia, hắn luôn cảm thấy nha đầu này muốn làm chút chuyện gì đó.
Quả nhiên, hắn nhìn thấy Sở Lạc lại móc ra một tấm bùa Khinh Thân.
Linh khí dẫn động, ánh sáng màu xanh bao trùm quanh thân càng nồng đậm hơn, sau đó lại cầm một nắm Hồi Xuân Đan ngậm trong miệng, cam đoan mình tùy thời có thể nuốt xuống, để dược hiệu này chữa trị thân thể.
Lúc nhìn đến đây, trái tim của Lý Thúc Ngọc đã treo cao.
Sau một khắc, thân hình Sở Lạc vọt mạnh về phía Hồn Khóc Đằng mà mình đang ứng đối!
Yêu lực tu vi Trúc Cơ sơ kỳ thổi tới làm áo choàng màu xám bay phất phới, khi Sở Lạc tới gần, dưới sự áp chế của cảnh giới, cho dù áo choàng pháp y đã giúp nàng giảm bớt một phần lực nhưng nàng vẫn cảm nhận được lực áp bách không gì sánh kịp.
Theo khóe môi tràn ra một tia máu tươi, một viên Hồi Xuân Đan cũng nuốt vào trong bụng.
Cảm giác khi đó khi thì thống khổ khi thì thoải mái, khóe môi dính máu tươi vậy mà nhẹ nhàng cong lên.
Lý Thúc Ngọc lập tức hiểu ý đồ của nàng.
Nàng muốn dùng thân thể của mình tới gần Hồn Khóc Đằng, phân tán lực chú ý của nó trong nháy mắt, tranh thủ cho mình cơ hội một lần hành động đánh bại nó!
Nhưng trước tiên không nói thân thể của nàng có thể chống đỡ được uy áp của Trúc Cơ sơ kỳ hay không, cho dù nàng tới gần thì có thể có biện pháp gì để phân tán chú ý của Hồn Khóc Đằng, hơn nữa Quỷ Khóc Đằng phía sau đã đuổi theo nàng!
Sở Lạc dường như cũng đoán được Quỷ Khóc Đằng đuổi theo phía sau, nàng ở giữa không trung đột nhiên xoay người, từ trong túi trữ vật rút ra cây chổi vô dụng liền hung hăng ném về phía Quỷ Khóc Đằng ở phía sau.
Cùng lúc đó, nàng cũng chống lấy áp bách đi tới vị trí có thể công kích đến Hồn Khóc Đằng.
“Lôi Bạo!”
Tay trái tay phải đều kẹp một tấm bùa Lôi Bạo, không chút do dự dùng linh khí kích hoạt.

Trong giây lát, ánh sáng của tia chớp lóe lên chiếu sáng khuôn mặt mọi người lúc sáng lúc tối.
Tiếng gió thổi qua càng thêm điên cuồng, hai luồng sấm sét uy lực đạt tới Luyện Khí tầng tám mang theo tiếng “xì xì” đâm về phía Hồn Khóc Đằng của Lý Thúc Ngọc!
“A…” Vị trí Hồn Khóc Đằng bị tia sét đánh trúng lập tức cháy đen, từ trong đó phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ của nữ nhân.

Cùng lúc đó, ánh mắt Lý Thúc Ngọc trở nên sắc bén, chính là lúc này!
Một cơn gió vô hình lại phân chia chiến cuộc thành hai phần, Quỷ Khóc Đằng và ba người khác bị ngăn cách ở bên ngoài, trong mắt gió hiện lên từng đạo kiếm ảnh màu trắng, bao quanh Hồn Khóc Đằng ở trung tâm.
Trong chớp mắt, mũi kiếm đồng thời chỉ hướng Hồn Khóc Đằng!
“Độ Phong kiếm quyết.” Lý Thúc Ngọc lạnh lùng mở miệng: “Diệt!”
Mấy đạo kiếm ảnh cùng phát, lấy tư thế như vạn tiễn xuyên tim hung hăng ghim vào thân thể Hồn Khóc Đằng.

Trong nháy mắt, tiếng rít chói tai so với trước kia điên cuồng gấp mấy chục lần vang vọng phá chân trời ——
Bụi gai màu đen to như một cái cây to lớn vặn vẹo vài cái giữa không trung rồi nặng nề rơi xuống đất, dư âm nặng nề chấn văng Sở Lạc ra ngoài.
Không đợi nàng ngã nhào xuống đất, Lý Thúc Ngọc đã đến bên cạnh đỡ lấy nàng, sau khi kéo ra ngoài một khoảng cách thì hạ xuống rồi thả nàng xuống.
Ba người còn đang dây dưa với Quỷ Khóc Đằng giờ phút này đã nhìn đến ngây người.
Khó có thể tưởng tượng vừa rồi Sở Lạc lại xông lên tranh thủ một cơ hội cho Lý Thúc Ngọc, bọn họ thế mà lại thật sự giết chết Hồn Khóc Đằng này!
Lý Thúc Ngọc giải quyết xong Hồn Khóc Đằng liền lập tức đi giết đám Quỷ Khóc Đằng còn lại, những thứ này chẳng qua chỉ là trình độ Luyện Khí kỳ, với hắn mà nói là dễ như trở bàn tay.
Rất nhanh, khắp nơi đều là Quỷ Khóc Đằng đã mất đi sinh cơ.
Sau khi giải quyết xong những thứ này, không giống với những người đang nhặt chiến lợi phẩm khác, trước tiên Lý Thúc Ngọc lại quay trở về bên Sở Lạc.
Lúc này Sở Lạc đang luyện hóa dược lực của Hồi Xuân Đan trong cơ thể.
“Sở sư muội?”
“Sở sư muội!”

Ngưu Tài Lương cũng chạy tới.
Bên kia, nhìn thấy Lý Thúc Ngọc và Ngưu Tài Lương đều rời khỏi bên này, Vương Hương Xảo đưa mắt ra hiệu với Vu Duy.
“Vu sư huynh, dù sao bọn họ cũng không nhìn thấy, không bằng chúng ta lén chọn mấy cây Quỷ Khóc Đằng cất riêng…”
Nghe vậy, sắc mặt Vu Duy có chút xấu hổ.
“Vương sư muội, tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thần thức, muội đừng tưởng rằng cách xa như vậy Lý sư huynh sẽ không biết chúng ta đang làm gì…”
Lý Thúc Ngọc chau mày, thu ánh mắt lại, lúc nhìn về phía Sở Lạc mới giãn ra được một chút.
“Sở sư muội, bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Ta, ta…!Ai nha…” Thấy người tới, Sở Lạc quay đầu liền choáng.
Choáng xong rồi lại nhớ tới còn có một câu chưa nói, liền run rẩy nâng lên một bàn tay.
“Một viên…!linh thạch…!cũng không được phân cho họ Vương…”
Sau khi nói xong, bàn tay Sở Lạc lập tức rơi xuống đất.
Bên kia, Vương Hương Xảo nghe được những lời này, sắc mặt đã đen như than.