Chương 6: Ta Đang Ở Địa Phủ Sao

“Được rồi, được rồi, biết rồi.” Sở Lạc bắt đầu quan sát tình cảnh hiện tại của mình.
【Kí chủ, Hoa Hoa còn chưa nói xong đâu.】
Sở Lạc thở dài: “Mời nói.”
【Chúc mừng ký chủ hoàn thành vượt mức nhiệm vụ, điểm khí vận khen thưởng được tăng bốn lần, đã tự động thăng cấp thiên phú linh căn.

Cứ mỗi lần tích lũy 200 điểm khí vận sẽ đạt được một cơ hội thăng cấp thiên phú linh căn, xóa đi một linh căn ngẫu nhiên.

Đẳng cấp linh căn thiên phú trước mắt của ký chủ là tam linh căn là mộc, hỏa, thổ, cộng thêm phần thưởng là vật phẩm tự chọn.】
【Giá trị khí vận hiện tại là – 9449 điểm.】
Hai mắt Sở Lạc dần sáng lên.
“Thì ra linh căn thiên phú còn có thể thăng cấp nữa à?!”
【Xin ký chủ có chút tiền đồ, Sở Yên Nhiên là thủy linh căn bẩm sinh, thế mà còn không biết đủ đâu.】
“Phi phi phi, còn không phải là bởi vì khí vận của ta đều cho nàng ta à.” Sở Lạc vuốt cằm suy nghĩ nói: “Vậy linh căn thiên phú có tổng cộng mấy cấp?”
【Linh căn thiên phú có tổng cộng mười cấp, trong năm cấp đầu tiên, cứ mỗi 200 điểm khí vận có thể xóa đi một linh căn ngẫu nhiên.

Năm cấp phía sau thì cứ mỗi 100 điểm khí vận lại thăng một cấp, còn có thể rèn luyện linh căn một lần, sau năm lần rèn luyện, linh căn của ký chủ có thể đạt tới phẩm chất tối cao.】
Trong lòng lửa hy vọng bốc cháy bừng bừng, Sở Lạc lại hỏi tiếp: “Vậy phần thưởng vật phẩm tự chọn này là gì?”
【Bởi vì nhiệm vụ ký chủ hoàn thành có độ hoàn thành cực cao, có thể căn cứ tư chất hiện tại để tự chọn ra một vật phẩm làm phần thưởng, trước mắt thì vật phẩm gồm có: Một, đũa; Hai, băng ghế; Ba, mõ gỗ; Bốn…】
“Chờ chút, chờ chút, tư chất của ta kém như vậy sao?” Sở Lạc vừa xuống giường vừa nói: “Còn có cái mõ gỗ này là cái quỷ gì, Lăng Vân Tông tu đạo chứ không phải là tu Phật, ngươi liệt kê ra một đống đồ vô dụng còn không bằng cho ta một cái chổi, ít nhất có thể quét dọn vệ sinh, còn hoàn toàn xứng đôi với thân phận đệ tử tạp dịch của ta.”
【Bốn, cái chổi.】
【Chúc mừng kí chủ đạt được phần thưởng nhiệm vụ —— cái chổi vô dụng.】
【Cái chổi vô dụng: Tác phẩm luyện chế thất bại của một vị luyện khí sư nào đó, ngay cả pháp khí hạ phẩm cũng không được tính, ngày thường cất giấu không dám lấy ra, sợ bị người khác chê cười.】
Sở Lạc còn chưa kịp phản ứng, trong hai tay đã có thêm một cái chổi đen sì.
【Còn nữa, xin kí chủ nhìn thẳng vào thân phận của mình, ngươi không phải đệ tử tạp dịch mà là thân truyền dòng chính mạch chữ Thiên của Lăng Vân Tông.】
“Cái gì?!”
Liên tiếp xảy ra nhiều chuyện xui xẻo như vậy khiến Sở Lạc nhất thời không thể tin được những gì hệ thống vừa nói.
Lúc này nàng mới chợt nhận ra, nơi mình tỉnh lại không phải là một căn nhà rách nát, cũng không phải là một sơn động cổ xưa mà là một đại điện rường cột chạm trổ.
Chỉ có điều trong đại điện này lạnh lùng quạnh quẽ, mơ hồ còn lộ ra quỷ khí dày đặc, cực kỳ dọa người.

Sở Lạc bất thình lình rùng mình một cái.
Nàng nhớ lại chuyện trước khi mình hôn mê, mơ hồ nhớ được có một nữ nhân tóc bạc mắt đỏ rất quái dị.
Nàng nhớ rằng mình đã nắm chặt lấy y phục của nữ nhân kia, cầu xin nàng thu mình làm đồ đệ.
Thân truyền dòng chính mạch chữ Thiên của Lăng Vân Tông…
Chẳng lẽ nàng thật sự thu mình làm đồ đệ?!
Trong lòng Sở Lạc chấn động, không thấy bóng dáng nữ nhân tóc trắng trong đại điện, định ra ngoài tìm kiếm nhưng ánh mắt đột nhiên nhìn thấy một bát cơm đặt bên giường.
Không biết bát cơm đã để ở đó bao lâu, bị khí tức giống như là linh lực bao lấy, lúc này vẫn còn ấm áp.
Cảm giác đói khát trong nháy mắt cuồn cuộn dâng lên, nàng vội vàng chạy tới, bưng bát cơm lên.
Chỉ là không có đũa, đáng tiếc, phần thưởng nhiệm vụ vừa rồi phải nên chọn đôi đũa kia mới phải.
Một chén cơm nhỏ nóng hổi có thể làm cho Sở Lạc lấp đầy bụng, hài lòng hoạt động thân thể.
“Hiện tại sức sống của ta bắn ra bốn phía, đi tìm sư tôn đi!”
Sở Lạc mỉm cười đi ra ngoài cửa điện, nhưng khi nàng vừa định nhấc chân bước ra cửa thì thấy được cảnh tượng bên ngoài, vẻ mặt liền cứng đờ, trong nháy mắt rụt chân lại.
“Ta đây là đang ở Địa Phủ sao?!”

Những nơi có thể nhìn đến không thấy một ngọn cỏ, trên mặt đất lưu lại từng mảng từng mảng vết máu khô màu nâu đậm, chung quanh rải rác xương người trắng hếu, trên chạc cây già khô héo thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy con quạ đêm đen sì, trên không trung bị khí âm hàn tối tăm mờ mịt bao phủ, không thấy ánh mặt trời…
“Nơi này, thật sự là Lăng Vân Tông đạo pháp đứng đầu sao?”
Sở Lạc lập tức nhớ lại nội dung trong nguyên tác.
“Địa giới của Đạo gia phương Đông có tổng cộng tám đại tiên môn, đều có lịch sử lâu đời.

Đại khái trong mỗi tiên môn đều có tồn tại vô cùng cường đại, hoặc là bí mật không thể nói ra, mà thứ mà tiên môn Lăng Vân Tông đang trên đà xuống dốc có được chính là ‘bí mật không thể nói’ này, trong sách chưa bao giờ chính diện miêu tả diện mạo chân thật của ‘bí mật không thể nói’, nhưng lại viết ra một đoạn ghi chép khác.”
“Ba trăm năm trước có một ngôi sao mới nổi ‘Tiểu Sơn Tông’ mới xuất hiện, sắp sửa chen thân vào tiên môn, muốn đem số lượng Đạo pháp đại tông này từ tám đổi thành chín.

Sau khi chưởng môn Tiểu Sơn Tông truyền đạt ý nghĩ này tới tám đại tiên môn, mọi người cũng không dị nghị.”
“Nhưng ngày hôm sau Tiểu Sơn Tông liền bị diệt môn, trong sách ghi lại, Tiểu Sơn Tông bị diệt môn cũng là bởi vì “bí mật không thể nói” của Lăng Vân Tông này.”
Hơi thở rét lạnh chạy thẳng ra sau lưng, mà thế giới ở bên ngoài điện thỉnh thoảng còn truyền đến những tiếng kêu khóc, có nữ nhân, nam nhân, lão nhân, hài đồng…
Sở Lạc yên lặng lui về đại điện.
Không thể nào, nữ nhân nhặt ta trở về kia sẽ không phải chính là “bí mật không thể nói” kia chứ…
Lại một lần nữa nhặt cái chổi vừa mới bị mình ném sang một bên kia, thứ này tốt xấu gì cũng rắn chắc hơn rất nhiều so với cái chổi bình thường, nếu quả thật có thứ gì không hiểu thấu lao ra, nàng còn có thể dùng để phòng thân.
【Kí chủ, không phải ngươi có sức sống bắn ra bốn phía sao?】
“…”

Sở Lạc cũng không biết mình còn nơi nào có thể đi, nhưng nàng có thể nghe được những âm thanh bên ngoài truyền đến.
Sắc trời càng tối, từng tiếng quỷ khóc thâm trầm thảm thiết cũng càng nhiều hơn.
Mà đợi trong điện cả ngày, cũng không nhìn thấy nữ nhân thu nàng làm đồ đệ trở về.
Trời đã hoàn toàn tối đen, mọi thứ bên ngoài điện đều bị bóng tối nuốt chửng, trong điện chỉ có mấy viên Dạ Minh Thạch cũ kỹ tản ra ánh sáng yếu ớt.
Sở Lạc ôm cái chổi ngồi trên giường, trong đêm tối chợt lạnh hẳn xuống này bị đông lạnh đến mức phát run.
【Phát động nhiệm vụ tân thủ —— tìm kiếm sư tôn.】
【Tìm kiếm sư tôn: Giáo dục là sự nghiệp truyền đời qua nhiều thế hệ tân hỏa, mà sư tôn là người dẫn đường trên con đường tương lai của ngươi, là y sư chữa trị tâm linh bị thương của ngươi! Xin kí chủ mau chóng tìm được sư tôn của mình, cùng nàng thành lập quan hệ sư đồ tốt đẹp.】
Nhìn bóng tối giơ tay không thấy được năm ngón bên ngoài, hàm răng Sở Lạc run lập cập.
“Cho nên vì sao ngươi không ban bố nhiệm vụ vào ban ngày?”
Sợ hãi thì sợ hãi, Sở Lạc vẫn xuống giường.
Hít sâu một hơi, một tay cầm chổi, một tay cầm một khối Dạ Minh Thạch.
Chỉ có làm nhiệm vụ mới có thể đạt được điểm khí vận, chỉ có làm nhiệm vụ mới có thể thoát khỏi ma chú tử vong!
Sở Lạc yên lặng nuốt nước miếng, bước ra khỏi đại điện có thể được gọi là “căn nhà an toàn”.
Trong phút chốc, từng đợt tiếng quỷ kêu gào tê tâm liệt phế vang lên bên tai ——