Chương 10: Ngài Vỗ Ta Ba Cái Là Có Ý Gì

Sở Huyền Dịch nhướng mày, lúc này mới nhớ tới còn có Hoa Linh Cơ nữa.

“Sư tôn đừng hiểu lầm, cô nương này là người chúng con cứu được lúc nghỉ ngơi trên đường.”
Sau khi thả Hoa Linh Cơ ra khỏi vỏ sò, rồi giải thích lai lịch của nàng xong, Hành Nguyên Chân nhân và các trưởng lão khác mới lấy lại bình tĩnh.

Mặc dù nghe mấy người Sở Huyền Dịch nói Hoa Linh Cơ có thiên phú tu chân rất thuần khiết, rất mạnh, bọn họ cảm thấy rất hứng thú, nhưng khi thấy Hoa Linh Cơ đã là đại cô nương mười sáu, mười bảy tuổi thì tất cả đại năng tu vi cao đều không lên tiếng thu nhận nàng vào tông môn.

Dù sao thì ở Trình Tiên môn cũng không thiếu con cưng của trời.

“Tiểu cô nương, nhìn thấy chưa?” Hành Nguyên Chân nhân phất tay về phía bình nguyên rộng lớn: “Nơi đây có ít nhất năm, sáu mươi tông môn.

Nếu ngươi đã nhìn trúng tông môn nào, lão phu có thể bảo người dẫn ngươi tới thăm hỏi.”
Tuy rằng chỉ là thăm hỏi, cũng không đảm bảo sẽ có môn phái thu nhận nàng, nhưng đối với Hoa Linh Cơ thì có thể khiến người của Trình Tiên môn đưa nàng đi đã là cơ duyên lớn rồi.

Y Duyệt sư tỷ cười nói: “Sư tôn, nha đầu này hoàn toàn chẳng biết môn phái nào cả, ngài bảo nàng ấy nói, nàng ấy cũng chẳng biết nói gì.

Hay là để nàng ấy ở đây quan sát trước, mấy ngày nữa hẵng quyết định được không?”
Hành Nguyên Chân nhân toan gật đầu đồng ý thì thấy Hoa Linh Cơ rụt rè giơ tay, lắc đầu liên tục, gấp gáp tỏ bày: “Lão tiên nhân, lòng ta đã có tông môn ngưỡng mộ!”
Hành Nguyên Chân nhân buồn cười với tiếng xưng hô “lão tiên nhân” này, rất hòa ái hỏi: “Ồ? Là tông môn nào thế?”
“Trình Tiên môn!”
“Trình Tiên môn?”
Hành Nguyên Chân nhân khó hiểu, nhìn về phía Sở Huyền Dịch, ánh mắt thắc mắc: Có ý gì? không phải nói nha đầu kia biết tông môn chúng ta không dễ vào nên đã từ bỏ ý định bái nhập tông môn chúng ta sao?
Sở Huyền Dịch hơi nhướng mày: Nàng ấy không biết tông môn chúng ta chính là Trình Tiên môn.

Hành Nguyên Chân nhân hiểu ra.

“Nha đầu, vì sao ngươi muốn bái nhập Trình Tiên môn?”
“Ta nghe nói Trình Tiên môn là tông môn đứng đầu các môn phái! Lòng ta hướng đến đó!”
Hành Nguyên Chân nhân sờ sờ râu, vui vẻ gật đầu: “Nói không sai.

Nhưng mà nha đầu, Trình Tiên môn thu nhân đồ đệ rất nghiêm khắc, không phải nơi ngươi có thể vào đâu.”
“Nghiêm khắc đến cỡ nào? Còn nghiêm khắc hơn cả quý tông môn sao?” Hoa Linh Cơ thầm hoảng hốt: “Ta nghe Y Duyệt tiên tử nói, quý tông môn có rất nhiều con cưng của trời, cạnh tranh khá kịch liệt, lẽ nào Trình Tiên môn cũng…!À, ta đúng là ngớ ngẩn mà, Trình Tiên môn là môn phái đứng đầu, đương nhiên sẽ có nhiều thiên tài hơn.”
Ý thức được điểm này, Hoa Linh Cơ ủ rũ không thôi: “Vậy thì ta không biết nên bái nhập tông môn nào.

Lão tiên nhân, ta phải suy nghĩ cho kỹ đã.”
Thấy nàng ngây thơ đáng yêu, Hành Nguyên Chân nhân hiền lành cười cười, còn vươn tay vỗ vỗ đầu nàng.

“Khó có được kỳ ngộ này, ngươi phải nghiêm túc suy nghĩ đấy.”
Hoa Linh Cơ bị Hành Nguyên Chân nhân vỗ lên đỉnh đầu ba cái, tư duy bỗng bay hơi xa.

Hả, vỗ đỉnh đầu ba cái?
Cảnh này…!có hơi quen quen.

Hình như từng có một con hầu yêu bị sư phụ gõ đầu ba cái, sau đó nó ngộ ra đây là sư phụ kêu nó nửa đêm đến học nghệ thì phải?
Tuy rằng nàng không biết con hầu yêu kia ngộ ra cái ám chỉ này thế nào, nhưng nàng biết, chắc chắn là hầu yêu kia lợi hại hơn nàng, ngộ tính cao hơn nàng!
Hoa Linh Cơ ưu sầu nhìn lão tiên nhân trước mặt.

Chẳng lẽ ông lão này cũng đang ám chỉ nàng nửa đêm đến bái sư?
Đối mặt với ánh mắt phức tạp của Hoa Linh Cơ, Hành Nguyên Chân nhân không hiểu lắm nên cười cười thu tay về, xoay người rời đi.

Hành Nguyên Chân nhân và các đại năng cao tu của tông môn đả tọa tu luyện tại chỗ.

Lý do mà tất cả trưởng bối của các tông đều có mặt, là vì vội tới trấn giữ cho đệ tử nhà mình.

Bí địa mới hiện thế có nghĩa là sẽ thu được vô số pháp bảo, công pháp, cũng có nghĩa là sẽ có tranh đấu, giết chóc vô cùng tàn khốc.

Giết người cướp bảo vật là chuyện bình thường trong giới tu chân.

Các tu sĩ đều bận rộn, không ai để ý đến Hoa Linh Cơ nữa.

Nàng ngơ ngác đứng trong bóng đêm mù mịt, suy nghĩ xem ba cái vỗ đầu của lão tiên nhân kia có thâm ý gì không, lại nghĩ xem mình có nên tìm Trình Tiên môn thử vận may hay không, nếu như không đến Trình Tiên môn thì mình có thể vào môn phái nào.

Mặc dù Sở Huyền Dịch đang khôi phục linh lực, nhưng đôi mắt vẫn quan sát mọi hướng, tai nghe mọi phương.

Chú ý đến Hoa Linh Cơ giống như cún con đang ngẩn ngơ vì chủ nhân bận rộn, hắn nhìn cảnh hỗn loạn và bận rộn xung quanh thì vung tay lên, thúc giúc vỏ sò chuyên chở liên kết một tia thần niệm với Hoa Linh Cơ.

“Cô nương, trước khi ta từ bí địa trở về, ngươi có thể điều khiển cái vỏ sò chuyên chở này, làm nơi nghỉ ngơi của ngươi.

Yên tâm đi, có trưởng bối tông môn của ta ở đây, người sẽ được an toàn.”
Nghe vậy, Hoa Linh Cơ sợ ngây người, ngạc nhiên nhìn Sở Huyền Dịch, một lúc sau mới nghẹn ngào nói ra một câu: “Ngươi thật là người tốt.”
Không chỉ cứu nàng, còn dẫn nàng đi theo, bây giờ lại cho nàng nơi nghỉ ngơi, phụ trách an toàn cho nàng nữa!
Đây là người sao?
Đây là tiên!

Sở Huyền Dịch không hề cảm động, chỉ nói: “Nếu ta đã mang ngươi tới đây, cho ngươi hy vọng được bái nhập những tông môn khác, vậy thì trước khi có kết quả, ta đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”
Hoa Linh Cơ vốn chỉ muốn đi nhờ bỗng thấy xấu hổ, ngẫm nghĩ một lúc, chỉ đành nói ra lời chúc phúc quý báu nhất của mình.

“Cảm ơn ngươi.

Ta chúc các ngươi cả đường biển lặng gió…!À, gió, gió mát trời trong…”
May là, trước khi nói một chữ cuối cùng, nàng đã tỉnh táo lại.

Chỉ là lời này bị mắc kẹt luôn, chính nàng cũng sắp phát điên rồi.

Thấy thật sự không thể gỡ gạc, Hoa Linh Cơ xấu hổ cười một tiếng, sửa lại: “Chúc những tông môn khác cũng thuận buồm xuôi gió, ha ha ha.”
Những tông môn khác đều bị xui xẻo thì chẳng phải mấy người Sở quân sẽ được lợi sao?
Ha ha, nàng đúng là một đứa bé lanh lợi.

Thấy nàng chúc phúc cũng không lưu loát, Sở Huyền Dịch không khỏi nhớ tới “lực lượng xui xẻo” mà nàng nói, và cả cảnh tượng Cảnh Á Thanh của Tích Minh tông bị cứt chim rơi trúng.

Hắn cảm thấy thú vị, gật đầu: “Nhờ lời may mắn của ngươi.”
Sở Huyền Dịch và các đồng môn chuẩn bị xong thì không lãng phí thời gian nữa, hừng hực khí thế bước vào cửa bí địa mới ở giữa bình nguyên trong ánh mắt kiêng kỵ của vô số tông môn!
Nhìn bọn họ rời đi, Hoa Linh Cơ ôm tâm trạng cực tốt trở lại vỏ sò.

Hắn nói lời của nàng là lời may mắn nha.

Ha ha, thật là biết cách nói chuyện.

Nàng có quyền điều khiển vỏ sò, thấy xung quanh toàn là người với người, lập tức đóng kín vỏ sò, đồng thời mở kết giới cách âm của vỏ sò lên.

Sau khi ngăn cách với bên ngoài, tâm trạng nàng kích động không thôi, không nhịn được ——
Móc đá truyền tin ra!
“Khụ khụ.”

Trước tiên là hắng giọng.

Sau đó mới hạ thấp giọng, truyền linh lực nói với đá truyền tin: “Thiếu chủ, thiếu chủ! Có tin tốt, có tin tốt! Bí địa mới hiện thế, tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ đều có thể tiến vào! Trong bí địa mới có vô số pháp khí, công pháp, linh thú, ling thực, còn có vô số cơ duyên lớn! Thiếu chủ mau gia nhập đi! Thuộc hạ tự tiến cử mình đồng hành cùng ngài, thiếu chủ!”
Hoa Linh Cơ gửi một đoạn thoại dài chẳng khác gì quảng cáo tuyên truyền xong thì ôm chút mong chờ, yên lặng đợi.

Theo như lời lão tiên nhân nói, bí địa mới này cực kỳ hấp dẫn đối với tất cả các tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ.

Cho nên nếu thiếu chủ là tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ thì sẽ không thể cưỡng lại sức hấp dẫn như vậy!
Chỉ cần nàng có thể lấy được một chút manh mối xem thiếu chủ có vào bí địa mới hay không, là có thể đoán được tu vi hiện nay của thiếu chủ!
Kể từ đó, phạm vi tìm người sẽ thu nhỏ lại không ít.

Hoa Linh Cơ âm thầm ảo tưởng, đợi sau khi tìm được thiếu chủ, thuyết phục được thiếu chủ bỏ chính về tà thì nàng có thể mặc áo gấm về nhà, trở thành tộc trưởng tộc quạ, bước lên đỉnh cao của đời quạ…!
Nghĩ đến đó thì nàng lăn ra ngủ.

Đá truyền tin trong tay vẫn yên lặng, đừng nói là hồi âm, ngay cả một tiếng đánh rắm cũng không có.

Lúc này đám người Sở Huyền Dịch tiến vào bí địa mới, nhìn thế giới trời đất u ám, gió to gào thét thì vô cùng khó hiểu.

Giữa trời và đất bị vô số cơn gió lốc tàn phá bừa bãi, mặt đất bị nứt ra, sơn cốc rung chuyển, nham thạch chảy khắp nơi.

Hà Minh Tước: “Đại sư huynh, cái bí địa mới này trông có vẻ rất nguy hiểm mà, chẳng phải nơi này là bí địa chỉ cho tu sĩ cấp thấp vào thôi sao?”
Sở Huyền Dịch cau mày.

Trong đầu bỗng hiện lên nụ cười ngượng ngùng của nha đầu kia.

[“Chúc các ngươi cả đường biển lặng gió…!À, gió, gió mát trời trong…”]
Ừ, gió mát trời trong..