Chương 12: Đụng Đến Tận Cửa Tích Minh Tông

Hoa Linh Cơ tự nhận mất hết mặt mũi, mặt đỏ bừng chạy ra khỏi chỗ của Trình Tiên môn, thậm chí không dám quay đầu lại.

Tưởng tượng cảnh lão tiên nhân và mấy tu sĩ kia khinh bỉ nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, rồi mắng: “Nha đầu kia đầu óc không bình thường à?”
…!Thật là quá xấu hổ!!
Nàng không cảm thấy mình đã chạy quá xa, nhưng đến khi tỉnh táo lại thì bỗng phát hiện mình đã bị mắc kẹt giữa những tu sĩ đi tới đi lui, lạc mất phương hướng.

Nếu nơi này liên quan đến tranh đoạt bảo vật, tu sĩ tới lui đều có pháp khí đầy người, đằng đằng sát khí.

Chắc chắn không có ai tỏ ra mềm yếu vô dụng ở chỗ này, nếu không sẽ chỉ bị bắt nạt và nhòm ngó!
Khả năng nhìn trong đêm của Hoa Linh Cơ vốn đã kém, về cơ bản nàng chỉ có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh trong vòng ba thước, lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, chỉ sơ sẩy trong chốc lát đã bị tu sĩ chạy tới lui nhanh như bay đụng ngã trên đất.

Tu sĩ đụng ngã nàng lạnh nhạt quay đầu nhìn nàng, thấy nàng yếu ớt đến mức phải bò dậy từ dưới đất thì chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó quay đầu bỏ đi, không thèm hỏi một câu.

Thậm chí còn có tu sĩ đứng gần đó nhìn thấy cảnh này, nhìn trái nhìn phải, thấy không có đồng bạn nào quan tâm đến Hoa Linh Cơ, thì cười đùa đi tới chỗ của Hoa Linh Cơ: “Tiểu nha đầu này là đệ tử tông môn nhà ai vậy?”
Hoa Linh Cơ vốn đã sợ hãi trước bầu không khí “cá lớn nuốt cá bé” tràn ngập nơi đây đến mức tim đập thình thịch, vừa nghe có người hỏi thì vội vàng bỏ chạy như thấy bọn buôn người.

Nàng vốn muốn đi tìm về chỗ của tông môn lão tiên nhân, nhưng chợt nhớ lại, nàng còn có mặt mũi gì mà trở về nữa?
Nàng cũng không phải đệ tử trong tông môn của lão tiên nhân.

Mặc dù vừa rồi có thể ở lại chỗ đó là vì nể mặt của Sở Huyền Dịch.

Mà Sở Huyền Dịch để nàng ở lại đó, chỉ là cho nàng thời gian tìm kiếm tông môn có thể bái nhập.

Lão tiên nhân và Sở Huyền Dịch…!không có nghĩa vụ chăm sóc nàng.

Nghĩ đến Sở Huyền Dịch, Y Duyệt sư tỷ, Hà Minh Tước…!Bọn họ đều là tu sĩ rất thân thiện, nhưng bản thân nàng lại không có năng lực bái nhập tông môn của bọn họ, Hoa Linh Cơ vô cùng thất vọng.

“Haizz!”
Nàng thở dài, sau đó lấy lại tinh thần!
Đừng quên nhiệm vụ cuối cùng của mình là gì!
Để tìm được thiếu chủ!
Hoa Linh Cơ nhanh chóng trút bỏ nỗi buồn, quyết định tìm một số tu sĩ trông có vẻ hiền hòa, hỏi thăm xem Trình Tiên môn ở chỗ nào.

Chỉ là đêm hôm khuya khoắt, thị lực của nàng không tốt, cho nên không quan sát được, chỉ có thể trực tiếp đi bộ đến cứ điểm gần nhất.

Môn phái này cũng rất lớn, tu sĩ canh giữ cứ điểm oai phong lẫm liệt, ánh mắt như ưng.

Hoa Linh Cơ cẩn thận đến gần: “Xin chào, xin hỏi các hạ có biết Trình Tiên môn ở nơi nào không?”
Tu sĩ canh giữ lạnh lùng nhìn nàng, toan muốn phất tay thì sắc mặt bỗng thay đổi, lộ ra vẻ mặt rất hiền lành, há miệng định nói.

Hoa Linh Cơ đang tò mò không biết đối phương đột nhiên thay đổi sắc mặt là muốn nói cái gì thì bỗng có người kéo lấy cổ áo của nàng từ phía sau, ngay sau đó thì ném mạnh nàng xuống đất, trời đất xoay như chong chóng!
Một giọng nói cáu giận thâm độc vang lên bên tai Hoa Linh Cơ: “Ngươi muốn tìm Trình Tiên môn? Tại hạ có thể tốt bụng đưa ngươi đến đó!”
Bóng dáng Cảnh Á Thanh xuất hiện trong tầm mắt nàng, còn có một đám tu sĩ Tích Minh tông đã gặp trước đó.

Hoa Linh Cơ kinh hãi.

Đầu tiên là kinh ngạc vì bản thân vậy mà lại đụng đến tận cửa Tích Minh tông, hai là ngạc nhiên vì…!
Ôi mẹ ơi, chẳng lẽ Cảnh Á Thanh mới chạy đến đây à? Nhìn hắn toàn thân đầy bụi đất, còn bị thương khắp người.

Những tu sĩ khác của Tích Minh tông cũng thê thảm y chang!
Bọn họ đã gặp phải chuyện gì thế này?!
Mấy tu sĩ uy nghiêm đi ra từ trong cứ điểm Tích Minh tông, tức giận mắng đám người Cảnh Á Thanh: “Người của Trình Tiên môn đã vào được nửa canh giờ, các ngươi mới chạy đến! Ngay cả cứt cũng không kịp ăn nóng!”
Hoa Linh Cơ lông mày cau chặt lại.

Sao cái người này lại thô lỗ thế chứ? Tu sĩ Trình Tiên môn vào bí địa cũng có phải để ăn cứt đâu.

Nếu người Tích Minh tông muốn ăn thì chẳng có ai thèm cướp của bọn họ!
Đám người Cảnh Á Thanh chưa kịp nhận lỗi với trưởng bối đã bị ăn mắng tiếp: “Không được nghỉ ngơi, đi vào mau!”
“Vâng!”
Cảnh Á Thanh căm giận trả lời, xoay người, ánh mắt tóe lửa nhìn Hoa Linh Cơ.

Thấy vậy, Hoa Linh Cơ thầm cảm nhận được gì đó, lập tức hét lên: “Ở đây nhiều người như vậy, nếu ngươi giết ta, mấy người Sở quân sẽ biết ngay!”
“Ha, Sở quân…” Cảnh Á Thanh cười lạnh một tiếng, giơ tay vung ra một sợi dây thừng, trói chặt lấy Hoa Linh Cơ, mạnh mẽ lôi nàng bay tới cửa bí địa mới.

“Sao ta lại giết ngươi chứ? Không phải ngươi muốn tìm Trình Tiên môn sao? Ta dẫn ngươi đi!”.