Chương 17: Gặp Được Đồng Sự

Lần này, đầu bên kia của đá truyền tin không trả lời ngay.

Hoa Linh Cơ biết lúc này trong lòng thiếu chủ đang cực kỳ xoắn xuýt, cũng không dám lãng phí thời gian nữa, vội vàng đi tìm Long Ma với Phong Ma Bình.

“Tiêu rồi, tiêu rồi, thiếu chủ đang ở trong bí địa! Chúng ta phải mau mau nói chuyện này với đám yêu ma của Ma thánh, lỡ đâu làm thiếu chủ bị thương thì phải làm sao? Lỡ đâu thiếu chủ đồng ý trở về Ma cung, rồi phát hiện thật ra chúng ta chỉ đang khoác lác, những yêu ma này hoàn toàn không phải do Ma cung phái đến, vậy sẽ càng tức giận hơn! Đảm bảo sẽ đòi vạch rõ ranh giới với Ma cung, sau đó bẻ đầu hai ta cho coi!”
Phong Ma Bình biết tình thế cấp thiết, lập tức thổi Tiểu Linh Cơ xuống núi cao, bay về phía đội quân yêu ma.

Nhưng mà…!
Xung quanh cung điện dưới lòng đất đều là lốc xoáy, hơn nữa phạm vi cực rộng, tốc độ di chuyển cực nhanh, sát thương cực mạnh.

Phong Ma Bình đánh không lại đối phương, cho nên mỗi lần đều bị đánh lui, lại không thoát ra được.

Sau nhiều lần cố gắng, Phong Ma Bình không sao, nhưng Hoa Linh Cơ lại bị thương khắp người, cuối cùng rũ cánh nằm vật trên đất.

Nàng yếu ớt nói: “Hay là bỏ đi, hủy diệt đi.”
Phong Ma Bình áy náy: “Xin lỗi Nha Nữ, do ta vô dụng.”
“Không…”
Hoa Linh Cơ đang định an ủi Phong Ma Bình mấy câu thì đúng lúc này, cuối cùng thiếu chủ cũng truyền tin đến lần nữa.

Qua đá truyền tin, giọng của thiếu chủ nghe vô cùng lạnh lùng, cứng rắn vô tình, hơn nữa còn ẩn chứa cơn giận dữ và thất vọng vô cùng lớn!
“Dùng người cùng tộc với ta, tấn công người đồng đạo với ta, quả là đáng trách, ghê tởm, thật là đáng buồn! Các ngươi nói cho phụ thân ta biết, nếu các ngươi nhất định một hai dùng cách này ép ta đi vào khuôn khổ, vậy thì ta sẽ cho các ngươi biết, cái gì gọi là biết thế đã chẳng làm!”
Nghe những lời bi thương phẫn nộ của hắn, Hoa Linh Cơ thầm kinh hoàng.

“Không ổn rồi, thiếu chủ là người cứng đầu, định chống cự đến chết!” Nàng hét lớn, giãy giụa đứng dậy, vỗ vỗ cánh: “Chúng ta phải mau tìm được Long Ma, thương lượng thỏa đáng với hắn.

Bằng không đến khi thiếu chủ đại khai sát giới với đám yêu ma này, chọc giận bọn Long Ma, lúc đó chúng ta không thể ở giữa hòa giải nữa đâu!”
Phong Ma Bình biết tình thế cấp bách, suy nghĩ một hồi rồi quyết định bay thẳng lên trời, nhưng không mang theo Hoa Linh Cơ.

“Nha Nữ, ngươi ở đây đi, ta đi tìm Long Ma.

Nhất định không thể để thiếu chủ gặp chuyện không may được!”
Nghe vậy, hai mắt Hoa Linh Cơ sáng lên, gật đầu lia lịa: “Được, được, ngươi đi là được, không cần mang ta đi cùng, mau đi đi!”
Trước khi đi, Phong Ma Bình còn dặn dò: “Ngươi phải trốn cho kỹ, đừng để đám tu sĩ nhân loại xông qua cơn lốc phát hiện.

Lúc này bọn họ giết đỏ cả mắt rồi, dù cho ngươi chỉ là một con quạ đen thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ giết ngươi!”
“Được, được, yên tâm đi, ta có rất nhiều pháp bảo giữ mạng.”
Nhìn Phong Ma Bình nhảy vào trong gió, vì hắn không cần mang theo Hoa Linh Cơ nên có thể tùy ý biến hóa thân hình, Hoa Linh Cơ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn xung quanh một lượt, bây giờ nàng đang ở rìa của cơn bão, sau lưng là cung điện dưới lòng đất.

Nơi này không có yêu ma, tất cả đều đang mai phục trong cung điện dưới lòng đất, chúng nó đang đợi tu sĩ nhân loại xông qua cơn lốc, tưởng trong cung điện dưới lòng đất có đường chạy trốn, để đưa họ xuống Hoàng Tuyền.

Vì sẽ không gặp phải yêu ma nào ở đây, chỉ có một vài tu sĩ thực lực cao siêu, cho nên Hoa Linh Cơ biến thành hình người, nằm ở chỗ này.

Ít nhất đợi cho đến khi tu sĩ nhân loại vượt qua cơn lốc nhìn thấy nàng, sẽ không tưởng nàng là yêu ma mà giết chết.

Hoa Linh Cơ vừa mới biến thành một nha đầu đáng thương trên người đầy thương tích thì bỗng nheo mắt, nhìn thấy một người từ trong cung điện dưới lòng đất đi ra, nàng kinh hãi không thôi, gương mặt giật giật.

Sao lại có tu sĩ đi từ trong cung điện dưới lòng đất ra?
Bị lốc cuốn, nếu là tu sĩ nhân loại sẽ bị tan xương nát thịt, nếu là yêu ma sẽ bị truyền tống vào cung điện trong lòng đất.

Cho nên…!
Càng nghĩ càng thấy đáng sợ.

Hoa Linh Cơ thật hối hận vì đã biến thành hình người! Mẹ ơi, chưa gặp được tu sĩ nhân loại thật đã gặp đồng sự rồi!
Khi nàng đang điên cuồng nghĩ xem có nên thú nhận thân phận của mình hay không, tránh cho đối phương hiểu lầm nàng đã phát hiện ra bí mật của hắn mà tấn công nàng, thì thấy tu sĩ nọ chạy đến gần nàng, cười cười với nàng, sau đó cũng ngã phịch xuống đất!
Hoa Linh Cơ ngẩn người:…!
Ăn, ăn vạ à?
Khoan, chờ chút, tu sĩ này quen quen…!
A! Nàng nhớ ra rồi, chính là tên “buôn người” đó!
Lúc trước ở ngoài bí địa, hắn cười gian hỏi nàng là đệ tử môn phái nào, nàng đã kinh hãi bỏ chạy.

Người này là yêu ma ư!?
Ngay sau đó, cái người nằm vùng ngã vật ra cách đó không xa, nói nhanh: “Thật là trùng hợp, Nha Nữ lại gặp nhau rồi! Tại hạ dùng tên giả là Phương Mộ Tiên, nằm vùng trong Tử Tiêu cung, cùng được giao nhiệm vụ bảo vệ ngươi.

Nhưng mà lần đầu gặp mặt, ngươi bỏ chạy nhanh quá, ta chưa kịp tự giới thiệu.”
Vì vậy, Hoa Linh Cơ càng thêm ngượng ngùng: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
“Không sao, hai chúng ta khớp khẩu cung trước đã.”
“Hả? Khẩu cung?”
Phương Mộ Tiên vừa lấy bụi đất trét lên người, vừa nói: “Đúng, cứ nói là hai chúng ta đều bị lốc cuốn rơi xuống đây, may mắn đại nạn không chết.

Hai bên làm chứng cho nhau, nếu không thì ta với ngươi không thể giải thích được tại sao không bị lốc xoáy xé xác như những tu sĩ khác, thậm chí còn không bị tổn hại gì.”
Một lời cảnh tỉnh Hoa Linh Cơ: “À, đúng đúng, rất cần, rất cần!”
Thấy nàng đồng ý, Phương Mộ Tiên thẳng thắn nói: “Ta vốn còn đang lo lắng lát nữa gặp phải đồng môn nên giải thích chuyện mình còn lành lặn thế nào, may mà gặp được ngươi, nếu không ta thật tình khó có thể nói rõ được, haha…”
Hắn vừa bật cười hai tiếng thì đột nhiên, tiếng cười biến thành tiếng kêu “ai ui” đau đớn, cứ như bị gãy tay gãy chân.

Mặc dù Hoa Linh Cơ không hiểu gì, nhưng vẫn rất nhạy bén bắt đầu “ai ui” theo.

Nàng thật sự rất đau, cơn lốc quét qua như nhát dao cứa vào da thịt, vô cùng tàn nhẫn.

Vừa rồi để tiện cho Phong Ma Bình đưa nàng theo, nên nàng không thể dùng pháp bảo, chỉ có thể dùng linh lực bảo vệ cơ thể.

Nhưng khả năng bảo vệ của linh lực không quá mạnh, nên hại nàng bị thương khắp người.

Sau một chốc, một con thuyền rách nát chở năm, sáu mươi tu sĩ đáp xuống đất.

Thuyền vừa xuống đất, đám tu sĩ đã bắt đầu nôn thốc nôn tháo.

Hoa Linh Cơ đau đớn híp mắt, nhìn thấy mấy người vội vàng chạy về phía mình.

Nàng còn chưa kịp mở mắt nhìn kỹ thì đã nghe thấy một tiếng kêu đầy thương cảm: “Nha, nha đầu kia ở đây! Hình như vẫn còn sống!”
Vừa nghe thấy giọng nói đó, Hoa Linh Cơ không kìm được mà bắt đầu thút thít như một con thú nhỏ.

Là Y Duyệt sư tỷ dịu dàng săn sóc!
Hu hu hu, là mấy người Sở Huyền Dịch!.