Chương 8: Đập Trúng Môi

Không biết là vì trị thương cho Hoa Linh Cơ không tốn quá nhiều thời gian, hay là mấy người Sở Huyền Dịch phi hành quá nhanh, dù sao Hoa Linh Cơ cũng không cảm thấy lâu lắm, chỉ thấy vậy mà bọn họ đã đuổi kịp đám Cảnh Á Thanh đi trước!
Đám người Cảnh Á Thanh quay đầu lại nhìn thấy nhóm Sở Huyền Dịch đã đuổi tới, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Sở Huyền Dịch nhìn thẳng đằng trước, ngay khi dẫn đồng môn bay vút qua đối phương cách đó không xa, hắn bình tĩnh, thản nhiên ném ra một câu: “Đa tạ.”
Hắn vừa dứt lời, mấy người Y Duyệt sư tỷ và Hà Minh Tước cũng cười cười nhìn tu sĩ Tích Minh tông, nói một câu “Đa tạ”.

Hoa Linh Cơ ghé vào mép vỏ sò, qua khe hở, nhìn thấy đám tu sĩ Cảnh Á Thanh nghe mấy câu liên tiếp thì tức đến đen mặt, thật sự là chọc miệng nàng ngứa ngáy khó nhịn.

Nàng vốn là người nói nhiều, thường ngày ngại thuộc tính sữa độc và miệng quạ đen nên phải kìm nén ham muốn nhiều chuyện.

Nhưng lúc này nhìn thấy kẻ thù thì cần gì phải nhịn nữa đúng không?

“Đa tạ chư vị tiên nhân nhờ Sở tiên nhân cứu giúp ta! Chư vị tiên nhân nhất định phải đuổi kịp nha!”
Nhìn thấy non nửa khuôn mặt tươi cười và nắm tay cổ vũ của Hoa Linh Cơ trong vỏ sò đằng sau Sở Huyền Dịch, Cảnh Á Thanh kinh ngạc không thôi.

Trình Tiên môn toàn là người tốt khó thấy trên đời à! Giờ phút khẩn cấp thế này mà còn cứu một nữ tử người phàm, lại còn dẫn nàng ta đi cùng?
Thất sư muội của Tích Minh tông thẹn quá hóa giận, mắng: “Tiểu nhân đắc chí!”
Nhưng lại không dám mắng quá lớn tiếng, cho nên đương nhiên là Hoa Linh Cơ không nghe thấy.

Hoa Linh Cơ chỉ tiếp tục vung vẫy nắm tay nhỏ trắng trẻo, tốt bụng lớn tiếng dặn dò: “Chư vị tiên nhân phi hành nhớ chú ý an toàn, đừng để cứt chim rơi trúng nha!”
Nàng vừa dứt lời thì “bụp”!
Một bãi cứt chim từ trên cao rơi xuống, đập thẳng vào…!môi Cảnh Á Thanh!?
Bất kể là tu sĩ của Tích Minh tông hay là Trình Tiên môn thì đều sững sờ.

Cảnh Á Thanh đang phi hành không dám tin sờ sờ miệng mình, phát hiện vậy mà là cứt chim thật thì sắc mặt lập tức thay đổi xoèn xoẹt.

“Súc sinh ở đâu ra!”
Trên cao chỉ truyền đến tiếng diều hâu kêu, nhưng không thấy được bóng dáng diều hâu đâu, làm Cảnh Á Thanh có muốn đánh trả cũng không được.

“Phụt! Ha ha ha ha ha ha! Đúng là làm ta mở rộng tầm mắt!”
Hà Minh Tước dẫn dầu không nhịn được, điên cuồng bật cười thành tiếng.

Ngay sau đó, chúng đồng môn cũng cười ầm lên, ngay cả Sở Huyền Dịch cũng hài hước khẽ “ồ” một tiếng, đủ thấy giễu cợt đến cỡ nào.

Hoa Linh Cơ kinh hãi, cuộn mình trong vỏ sò, rụt rè nói: “Không liên quan đến ta nha!”
Lúc nàng nói cũng thật sự không nghĩ rằng lời của mình có thể thành công khiến tu sĩ Kim Đan kỳ ăn cứt chim!
Mấy nữ tu bên cạnh vỏ sò đều cười đến ngửa trước ngửa sau, lên tiếng an ủi: “Nha đầu đừng sợ, đương nhiên không liên quan gì đến ngươi rồi, ngươi làm sao có bản lĩnh lớn như vậy được!”
“Hoàn toàn là do tự bản thân hắn xui xẻo.

Ha ha ha ha, con diều hâu kia thực cao, ngắm cũng thực chuẩn!”
Nghe thấy đồng môn giễu cợt, Sở Huyền Dịch quay đầu liếc mắt nhìn vỏ sò, thấy Hoa Linh Cơ lộ ra đôi mắt trong trẻo sáng ngời, tỏ vẻ vô tội, nhưng lại để lộ chút giảo hoạt.

Nghĩ đến vừa rồi lúc nàng chạm vào Trắc Linh Thạch, lo lắng hỏi nó có thể đo ra lực lượng xui xẻo hay không, Sở Huyền Dịch cong môi, quay đầu nhìn thẳng phía trước.

“Nếu Cảnh quân đang dùng cơm, vậy thì bọn ta đi trước một bước.”
Nói xong, hắn dẫn đồng môn tăng tốc phi hành, chớp mắt đã đi xa, chỉ để lại tiếng cười càn rỡ của Hà Minh Tước vang vọng trong không khí.

“Ha ha ha ha, dùng cơm! Vậy ta chúc các ngươi ăn uống no nê!”
Vừa dứt lời, không biết là do Tích Minh tông xui xẻo hay là do “lời căn dặn” của Hoa Linh Cơ vừa rồi thong dong tới muộn, hoặc là do lực lượng xui xẻo của tên Hà Minh Tước này cũng rất mạnh, mà khi tiếng của hắn vẫn còn đang vang vọng trong không trung thì một bãi cứt chim siêu to khổng lổ đã rơi bùm bùm xuống từ trên trời!
Vừa lúc, tất cả đều rơi xuống đầu đám tu sĩ nhất đẳng của Tích Minh tông! Đám người Tích Minh tông kinh hãi chửi ầm lên, không ngừng chạy trốn.

Hà Minh Tước quay đầu lại thấy cảnh tượng như thế thì càng không ngừng cười to.

“Ta đã tu luyện thành công rồi ư, nói gì là linh luôn!”
Đám người Tích Minh tông bị bãi cứt chim siêu to khổng lồ công kích, nhếch nhác không thôi, vô cùng tức giận!
Cuối cùng, Cảnh Á Thanh cũng không thể nhịn được nữa!.