Chương 10: Không cam lòng

Giang Ly thở dốc, cố gắng ổn định nhịp thở sau màn diễn xuất vừa rồi:  

“Đạo diễn, diễn như vậy có được không?”

“Tuyệt vời. Thật sự rất tuyệt!” Đạo diễn Trương hài lòng vỗ tay, nụ cười trên môi ông tràn đầy niềm vui. Nhưng khi quay đầu nhìn Tiêu Nghiễn Chi, ông lập tức im bặt vì thấy sắc mặt của anh ngày càng trầm xuống.

Tiêu Nghiễn Chi không nói lời nào, ánh mắt gắt gao dán chặt vào Giang Ly. Cơ thể cô vẫn đang thở dồn dập, n.g.ự.c phập phồng lên xuống sau màn diễn kịch liệt. Đôi chân dài miên man, eo thon gọn khiến tất cả mọi người trong phòng đều không thể rời mắt.

Cảm giác tất cả mọi thứ về cô đang bị công khai, bị mọi người thoải mái chiêm ngưỡng khiến anh cảm thấy khó chịu và phiền não vô cùng.

Tần Yểu Yểu đứng bên cạnh, trông thấy Giang Ly tỏa sáng như vậy, sắc mặt trở nên căng thẳng, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng.

“Tiêu tổng, ngài thấy đấy, cả về khí chất lẫn kỹ năng, Giang tiểu thư đều hoàn toàn phù hợp với vai diễn này hơn.” Đạo diễn Trương lo lắng nói, sợ rằng Tiêu Nghiễn Chi sẽ không đồng ý, liền vội vã bổ sung:  

“Nếu muốn Yểu Yểu xuất hiện trên màn hình, tôi có thể ngay lập tức thêm một vai phụ phù hợp cho cô ấy.”

Tiêu Nghiễn Chi hơi nhíu mày, như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Anh nhìn Giang Ly với ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu bình thản nhưng đầy chế giễu:  

“Kịch bản có thể thay đổi à?”

“Đương nhiên là có!” Đạo diễn Trương gật đầu đồng ý ngay lập tức.  

Ông nghĩ Tiêu Nghiễn Chi chỉ đang đề xuất thêm một vai phụ, không ngờ những lời tiếp theo lại là một cú sốc lớn:  

“Vậy thì thay đổi phân cảnh của nữ chính đi. Múa và thổi sáo gì đó, chẳng khác nào đang khoe khoang thân thể, thật thô tục!”

Ngữ điệu Tiêu Nghiễn Chi tuy nhẹ nhàng nhưng lời lẽ đầy châm biếm:  

“Nếu diễn như vậy, thật không biết đây là phim chúc mừng năm mới hay là phim 18 nữa.”

Lời nói ấy vừa thốt ra, tất cả mọi người trong phòng lập tức nín thở. Không khí trở nên căng thẳng, thậm chí đến Giang Ly, người vốn luôn bình tĩnh, cũng phải quay đầu nhìn anh, ánh mắt thoáng run rẩy.

Mặc dù bề ngoài anh chỉ đang nói về kịch bản nhưng tất cả mọi người đều nhận ra anh đang ám chỉ ai.

Tiêu Nghiễn Chi nói xong, lại cúi đầu nhìn Tần Yểu Yểu, giọng điệu chuyển sang dịu dàng:  

“Yểu Yểu của chúng ta tuy chưa biết nhưng có thể học.”

Anh xoa đầu Tần Yểu Yểu như thể nơi này không có ai khác, giọng anh trầm ấm hơn:  

“Có tự tin học múa cổ trang không?”

Tần Yểu Yểu cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía mình, cô nén cười và kiên trì đáp:  

“Tiêu tổng, em tin mình có thể học được.”

“Vậy thì tốt. Vai nữ chính này cứ để Yểu Yểu diễn.” Tiêu Nghiễn Chi lạnh lùng nói, sau đó nhìn thẳng vào Giang Ly:  

“Còn về phần Giang Ly… cô sẽ phụ trách dạy Yểu Yểu học múa.”

Tiêu Nghiễn Chi là người có quyền lực lớn nhất trong phòng, lời nói của anh chẳng khác nào một tiếng búa định đoạt số phận.

Nói xong, anh không để ai có cơ hội phản đối, lập tức đứng dậy và sải bước rời khỏi phòng.

Không ai ngờ rằng mọi việc sẽ phát triển theo chiều hướng này. Phòng thử vai trở nên im ắng đến lạ thường.

Tần Yểu Yểu cũng phản ứng nhanh, vội vàng bước theo sau Tiêu Nghiễn Chi. Khi đi ngang qua Giang Ly, cô ta thấp giọng nói một câu:  

“Chị Ly Ly, thật xin lỗi.”

Nói xong, cô nhanh chóng rời đi, như thể không muốn rời xa Tiêu Nghiễn Chi thêm một khắc nào nữa.

Giang Ly siết chặt cây sáo trong tay, lòng đầy chua xót. Đạo diễn Trương, với vẻ mặt thất vọng, loạng choạng bước tới bên cạnh cô, nắm lấy tay cô, giọng đầy hy vọng:  

“Giang tiểu thư, cô có thể giúp tôi thuyết phục Tiêu tổng được không?”