Nguyệt nói:
– Phụ thân!!
Nguyệt Long Quân ừm nhẹ rồi nói:
– Thiên nhi ngươi đã tìm được tiên tử hay chưa?.
Hắn nghiêm giọng nói:
– Vu Tiên Tử thì con vẫn chưa thấy nhưng có lẽ ta tìm được nữ nhi của bà ấy rồi, có việc gì sao phụ thân?.
Nguyệt Long Quân lên tiếng:
– Ừm, chuyện này tạm gác lại đi con hãy trở về gia tộc để bắt đầu đại lễ đi còn tiên tử sao này tìm cũng không muộn, à còn cô bé đó nếu không đi theo thì cứ đưa về tông môn đi sau khi xong việc ở trong tộc thì trở lại đón con bé tìm tiếp cũng được.
Nguyệt trả lời:
– Vâng, ta sẽ về sớm nhất có thể, tạm biệt phụ thân.
Nguyệt Long Quân nói:
– Ừm, con cứ từ từ thôi đừng vội, đảm bảo an toàn cho con bé mới quan trọng.
Nguyệt nói:
– Vâng, hài nhi sẽ chú ý.
Vu Hạ Uyên thấy hắn nói chuyện xong liền nói:
– Xem ra ngươi phải về rồi nhỉ cứ đi đi ta tự về cũng được.
Hắn cười nói:
– Này Này, đại tỷ tỷ cô nghe không rõ hay cố tình không nghe thế?, ta được lệnh bảo đảm an toàn tuyệt đối cho cô đấy.
Hạ Uyên biểu thị ngạc nhiên nói:
– Thế sao ta lại không nghe chắc là lúc đó không chú ý.
Hắn cười tiến sát lại người cô hỏi:
– Này sao từ lúc rời Kim Ô Thành tỷ luôn ngồi cách xa ta thế? Sợ gì sao?
Hạ Uyên tránh xa hắn nói:
– Ta và ngươi vốn chả quen nhau ở gần ngươi làm gì?, hay ngươi đang có ý xấu gì đó với ta.
hắn cười nham hiểm nói:
– Đúng vậy a, ta đang có vài cái chủ ý rất thú vị với cô a, khặc khặc khặc.
Hạ Uyên hoảng hốt:
– Này!, ngươi…ngươi định làm gì…gì thế hả!!?.
Hắn vẫn cười nói:
– Cô thấy ta định làm gì cô đây?,…ha ha ha.
Hạ Uyên đưa tay chưởng hắn bay ra rồi chạy đi nhưng chưởng pháp trong lúc hoảng sợ cộng với việc chưởng quá vội linh lực không đủ không thể khiến cho hắn bị thương chỉ bay ra mười bước rồi dừng lại mà thôi.
Bạch Nguyệt lên tiếng:
– Đại nhân người thích đùa giỡn với người khác ta không nói, nhưng mà lần này người làm hơi quá rồi đó.
Hắn nghi hoặc:
– Có sao?.
Bạch Nguyệt lắc đầu hóa hình người chỉ về phía Hạ Uyên:
– Người xem đi, người ta khóc nảy giờ rồi kìa, haizz thật là.
Hắn đi về phía Hạ Uyên vừa đi vừa nói:
– Xin lỗi đại tỷ a, trong lúc buồn chán ta đây đùa có hơi quá đáng, ta đứng đây cho tỷ trả nợ đây muốn làm gì ta cũng được a, miễn đừng giết ta là được.
Hạ Uyên khóc thút thíc lên tiếng
– Hic…ngươi…ngươi là tên tiểu…tiểu nhân….híc…híc bỉ…ổi…híc ngươi chỉ…chỉ biết gây sự với…ta…ta mà thôi….híc.
Hắn sợ rồi, thật sự sợ rồi nếu muốn làm gì cô thì lúc đầu hắn đã làm rồi, cần đợi tới giờ sao, hắn đành xuống giọng:
– Rồi rồi tỷ muốn mắng ta sao cũng được, cứ mắng đi dù sao thì đúng là ta hơi qua trớn a.