Chương 2: Vu Hạ Uyên

Hắn nhìn cô rồi nói:

– Bình tĩnh đi, ta muốn giết cô thì cô bây giờ không còn ngồi đây thế này đâu.

Nói xong hắn lấy trong người ra bức tranh kia rồi đưa cho nữ tữ hỏi:

– Cô có biết người trong tranh này không?

Nữ tữ nhìn bức tranh chốc lát rồi ngây ngẩn nói:

– Ngươi rốt cục là ai? Tại sao lại có bức tranh này?

Hắn nhìn phản ứng của nữ nhân trước mắt thì đã khẳng đinh suy đoán của mình lúc nãy là đúng, hắn cười nhẹ rồi nói:

– Cô quen người này sao?! Người này được trưởng bối trong nhà phái người đi tìm rất lâu, nhưng đến nay vẫn không có tung tích.

Nữ tữ nhìn hắn biểu lộ không khỏi lo lắng nhưng nhanh chóng che giâu bằng nét mặt băng lãnh. (Suy nghĩ trong lòng: -từ đầu đến cuối, hắn xuất hiện đến giờ đều là bộ dáng không phải người tốt cũng chẳng phải người xấu khiến cho người ta không thể phán định chính xác về hắn. Hắn là ai? Tìm người này có mục đích gì?) Cô có rất nhiều thắc mắc.

Cô không trả lời mà lạnh nhạt hỏi ngược lại hắn:

– Ngươi tên gì? Còn nữa, người nhà người tìm người này để làm gì?

Hắn nhìn cô suy nghĩ một chút rồi cười nói:

– Ta họ Lãnh tên chỉ một chữ Thiên, còn người nhà ta tìm người này làm gì ta cũng không rõ lắm, còn cô, cô tên gì? người này đối với cô, hình như… rất quan trọng nha!

Hắn nói câu cuối cùng, trong miệng mang theo chút ý cười.

Nữ tử nhìn hắn, càng không thiện cảm:

– Liên quan đến ngươi sao?.

Hắn nhìn cô mà nói:

– Có chứ! nếu cô quen, thì ta bớt được chút công sức tìm kiếm ở cái nơi rộng lớn này nha.

Cô nhìn hắn rồi nhàn nhạt nói:

– Nếu ta quen người đó thì sao? định ép cung tra khảo ta sao?!.

Hắn vui vẻ nói:

– Không không, ta không có sở thích ép cung tra khảo người khác. Ta đã nói không làm gì ngươi thì chắc chắn không làm, không tin ta sao?

Nữ tử quả thật không tin hắn, nhìn bộ dạng hắn nói, thật có trời mới biết hắn định làm gì, tránh xa hắn một chút thì tốt hơn!

trong lòng nữ tử này suy nghĩ như vậy.

Nữ tử nhìn hắn nói:

– Ta quả thật không tin, một người nói giết người là giết nói cứu người là cứu, trên đời làm gì có kẻ rỗi hơi như vậy, mà ngươi tại sao lại vui như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ ta liên lạc với trưởng bối giết ngươi sao?

Hắn nhìn cô rồi bật cười nói:

– Cô có thể liên lạc với trưởng bối thì sẽ thành ra bộ dáng này sao!!

Nhìn bộ dáng nham nhỡ của tên này cô có suy nghĩ cho hắn một cước bay xa một nghàn dặm a.

Nữ tử nhìn hắn nói:

– Sao ngươi chắc chắn ta không thể liên lạc với trưởng bối, hay ngươi định phong bế tu vi của ta?.

Hắn vừa cười vừa nói:

– Nhìn ta hèn hạ đến vậy sao?.

Đột nhiên, hắn thu lại nụ cười nói:

– Thôi lan man thế là đủ rồi, vào việc chính nhé! Cô đến cuối cùng là có biết người đó hay không!?

Cô lạnh nhạt nhìn hắn, thầm suy nghỉ:

– mình sẽ đem kẻ này về trong tông môn rồi sau đó sẽ báo lại với trưởng lão là hắn gây ra thương tích này của mình, để bọn họ xử lý hắn. Quyết định như vậy đi!!

Suy nghĩ xong, cô nói:

– Biết, bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi gặp người trong tranh.

Hắn nhìn cô cảnh cáo:

– Mà này, nếu có ý định đưa ta đi vào chỗ chết thì nên chuẩn bị sẳn sàng tâm lý đồng quy vu tận với ta đi nhé, trước giờ ta làm việc sẽ không để mình chịu thiệt đâu!

Để rồi xem ngươi còn mạnh miệng được bao lâu, về tới tông môn, ta phải khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong, còn muốn tìm người đó ư đợi kiếp sau đi!! hừ hừ. Cô thay đổi suy nghĩ không để tên khốn kiếp này chết quá dễ như thế, phải giữ lại hành hạ để trút hết oán giận trong lòng cô. Nhìn vẻ mặt của hắn làm cô tức đến phun máu. Trong lúc cô đang liếc hắn, đột nhiên nhìn thấy hắn tu vi giảm từ Linh Thể Kỳ tầng hai xuống Tụ Linh Kỳ tầng hai làm cô ngẩn người cả buổi mới tỉnh lại nhìn hắn mà hỏi:

– Ngươi…tu vi của ngươi sao lại suy giảm nhiều như vậy. Không lẽ, ngươi cưỡng ép đề thăng lên Linh Thể Kỳ bây giờ bị phản phệ sao!?

Hắn trả lời:

– Có người muốn nộp mạng thôi, cứ yên lặng xem đi đừng nói nhiều. Hắn lóe lên sát ý rồi từ từ thu liễm lại, chậm rãi ngồi xuống tĩnh tâm điều tức, rồi phóng thần thức ra ngoài để dò la xem là kẻ nào.

Nhìn bộ dáng đáng sợ này cô lại nghĩ tới lời đe dọa lúc nãy của hắn, cô bắt đầu sợ hãi trong lòng, không phải cô sợ mình sẽ chết. Cô sợ là nếu hắn chết, người nhà của hắn chắc chắn sẽ tìm đến tông môn cùng người đó để trả thù. Như vậy, thành ra tốn công vô ích, còn hại cả mọi người phải chịu chết với mình!! Trong lúc cô ngẩn ngơ suy nghĩ thì thần thức của hắn đã đến chỗ những kẻ kia âm thâm quan sát, đánh giá và nghe được mấy kẻ này nói chuyện.

Một trong bốn tên có tu vi Tụ Khí Cảnh tầng bốn hỏi:

– Đại ca, huynh tính làm thịt hai tên đó thế nào?

Tên được gọi đại ca là tên có tu vi cao nhất ở đây, Tụ Linh Kỳ tầng chín, suy nghĩa rồi đáp:

– Nam giết, còn nữ thì bắt về thưởng thức…khặc..khặc.

Sau khi nói xong hắn còn cười dâm đãng vài tiếng, mấy tên còn lại cũng cười theo mà không biết rằng ngày này năm sau sẽ chính là ngày giỗ của bọn hắn.

Nữ tử đang suy nghĩ đột nhiên trong đầu phát ra một đạo thanh âm hỏi: – ngươi có thể cầm chân hay giết mười tên Tụ Linh Cảnh tầng tám?. Nữ tử sau khi nghe xong thì biết là hắn truyền âm vì ở đây ngoài hắn ra không có ai khácò trong lúc cô đang định xoay qua chô hắn thì đạo thanh âm kia lại vang lên

– Đừng xoay qua, cứ như vậy trả lời ta, thời gian chúng ta còn rất ít đấy!