Chương 3: Diệt cướp

Nàng ta suy nghĩ thoáng qua sau đó nói:

– Ta có thể giết hết bọn chúng! Còn ngươi?

Thấy cô trả lời quyết đoán hắn ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn gật đầu nói:

– Ừ được rồi, cứ làm vậy đi, đợi ta xử lý tên kia xong sẽ giúp cô, thế có được không!?

Vu Hạ Uyên nhìn hắn nói:

– Được rồi, ngươi xử lý nhanh một chút đấy.

Vu Hạ Uyên nói xong chợt nghe thấy tiếng cười của hắn vang lên kèm theo một đạo âm thanh.

– Haha, không ngờ cô cũng sợ chết đấy.

Vu Hạ Uyên tức đến nghiến răng nghiến lợi nói:

– Hừ, còn nói nữa thì ta để ngươi đối phó với bọn chúng một mình đấy, có tin không hả?

Hắn cười nói:

– Được rồi, không đùa nữa, chuẩn bị hành động nào.

Vu Hạ Uyên hừ lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục ổn định tinh thần, khôi phục lại vết thương do trận chiến lúc nãy. Ở một bên khác trong rừng, đám cướp cũng đã chuẩn bị xong và bắt đầu hành động. Đầu tiên, ba tên thuộc hạ bắt đầu tản ra đi về phía Vu Hạ Uyên đang tu luyện để tập kích cô còn đầu lĩnh thì âm thầm tiến về phía của tên có tu vi thấp hơn mà không biết rằng, cái chết đang đến gần với chúng. Trở lại chỗ hai người họ, cũng đã chuẩn bị xong và sẵn sàng tiễn bọn cướp này lên đường bình an.

Hắn nói:

– Sẵn sàng chưa, tiểu cô nương?

Vu Hạ Uyên lườm hắn:

– Hừ, ngươi nói ai là tiểu cô nương hả!?, có tin là ta để bọn chúng giết ngươi không?.

Hắn kkhông quan tâm đến lời nói của cô:

– Thận trọng một chút, chúng đến rất gần rồi đấy.

Vu Hạ Uyên thấy hắn không quan tâm lời nói của mình thì tức giận nói:

– Không cần ngươi nhắc!, ta cũng có thể tự cảm nhận được bọn chúng.

Nguyệt Long Thiên cười nhẹ:

– Vậy ta chia bọn chúng ra, ta lo tên đầu lĩnh mấy tên còn lại giao lại cho cô.

Nói song hắn từ từ mở mắt ra đôi mắt hắn có màu khác với người thường là một màu bạch kim có phần khá giống với kẻ bị mù và nở một nụ cười âm lãnh đến cực độ hiện lên trên khuôn mặt băng lãnh với mái tóc màu bạch kim càng khiến hắn trong đáng sợ hơn hắn từ từ đứng lên trong tay dần hiện ra một thanh kiếm chuôi kiếm tròn có điêu khắc một hình mặt quỷ kỳ lạ mặt quỷ này có hai sừng một mắt trong rất hung bạo sau lưng mặt quỷ là một cành hoa kỳ lạ không kém một loại hoa chưa từng được nhìn thấy trước kia tại cái thế giới này tahnh kiếm từ từ được rút ra khỏi vỏ đột nhiên hắn biến mất tại chỗ sau một khắc hắn đột ngột xuất hiện trước mặt tên thủ lĩnh trong miệng phát ra hai từ “Sát Tử”.

Nhưng ngoài dự liệu của hắn…..beng, tên thủ lĩnh đã đỡ được một kiếm kia kèm theo tiếng cười nói phát ra:

– Haha, tiểu tử ngươi còn non lắm, hahaha, xem chiêu Song Thủ Chấn Địa.

Nói rồi hắn đưa hai tay lên với vòng sáng vàng nhạt quanh tay, hai tay từ từ nắm chặt lại hình nắm đấm, sau đó dùng tốc độ cực nhanh giáng xuống…bành, mặt đất trăm bước quanh người của hắn nứt toác ra thành những vực sâu hunh hút, chỉ cần ngã xuống liền không có mạng để trở lên, may mắn khi song thủ của tên thủ lỉnh vừa hạ xuống, Nguyệt Long Thiên hắn đã kịp lùi lại nhưng vẫn trúng phải xung chấn do song thủ va chạm tạo thành, khiến hắn bị đẩy ra đến năm bước mới có thể đứng vững.

Lau đi vết máu ở khóe miệng rồi hắn hừ lạnh nói:

– Hừ, chưa đến cuối cùng chưa biết hưu chết về tay ai đâu.

Nói xong hắn phất tay với tốc độ cực nhanh, ba chiếc phi châm phá không bay đi với tốc độ mà đến người đồng tu vi cũng chỉ kịp thấy bóng của nó mà thôi, nếu vậy tên thủ lĩnh có thể trúng chiêu sao? đương nhiên là không, hắn lách người né qua một bên, nhìn thấy cả ba chiếc phi châm găm vào một thân cây gấn đấy.

Hắn cười ác:

– Chỉ có vậy thôi sao!

Nhưng khi hắn đưa tầm mắt trở lại vị trí của kẻ kia thì đã không còn thấy người đâu nữa, đi qua hai cái hô hấp hắn đưa mắt tìm kiếm tứ phía nhưng vẫn không thấy kẻ kia.

Sau khi phóng châm, Nguyệt Long Thiên nhanh chóng che dấu đi khí tức của bản thân và ẩn tàng sang một hướng khác, nắm bắt thời cơ kẻ kia trong lúc tìm kiếm phòng thủ lơ là hắn dùng tốc độ nhanh nhất tiếp cận trước mặt kẻ kia hắn, tập trung toàn lực vào chân một cước đá kẻ kia nhưng hắn kịp thời đưa tay chắn lấy, chỉ là đã chậm, tên thủ lĩnh chỉ có thể đỡ được hai phần lực lượng và bị đá bay lên, rồi mắt thấy kẻ kia nhanh chống xuất hiện ở vị trí hắn đang bay và đá thêm một cước thật nhanh vào ngực hắn khiến hắn bay theo hướng thân cây đã bị ba chiếc phi châm cắm vào trước đó mà không thể né tránh, hắn đập mạnh vào thân cây, cả ba chiếc phi châm đồng thời đâm vào người hắn, độc phát cực nhanh hắn đến chết cũng không ngờ mình lại phải chết bởi một tên nhãi nhép.

Sau khi xác định kẻ kia đã chết hắn lao nhanh về phía chiến trường còn lại, khi gần tới nơi hắn cảm nhận thấy khí tức của Vu Hạ Uyên đang dần yếu đi dường như là sắp không cầm cự nổi nữa, ba tên cướp chỉ còn lại hai, hắn tăng tốc sau khi thấy được hai tên cướp nhân lúc chúng không kịp đề phòng, phóng ra phi châm, cả hai tên cướp trúng phi châm những không chí mạng.

Một trong hai tên quay đầu gào thét:

– Kẻ nào đánh lén chúng ta!!?, mau ra đây cho gia gia!.

Một nam tử khoác trên người trường bào màu đen từ rừng cây đi ra nói với giọng giễu cợt:

– Thế mà lại không chết nổi hai tên phế vật, đúng là cổ nhân nói không sai, kẻ xấu luôn sống lâu hơn người tốt mà, nhưng mà hôm nay thì các người chọn không đúng người để cướp rồi, hahaha.

Cả hai tên đều cực kỳ câm tức nhưng rồi chúng cảm thấy cơ thể có gì đó không ổn đột nhiên lại nghe giọng nói của kẻ kia

– Haha, đi đi, đi gặp đại ca của các ngươi đi.

Hai tên cướp nghe tin đại ca bị giết gào lên:

– Hai tên tiện nhân, bọn ta thề phải báo thù cho đại ca, và huynh đệ của chúng ta. Nói xong cả hai định xông về phía đôi nam nữ thì đột nhiên cơ thể vô lực hai mắt tối sầm lại và…bịch…bịch khu rừng lại thêm hai cổ tử thi nữa.