Chương 4: Bắt đầu lên đường

Sau khi diệt xong tất cả bốn tên cướp hắn tiến đến chỗ của Vu Hạ Uyên đưa một chiếc bình ngọc nhỏ:

– Đây, cầm lấy.

Cô nghi hoặc hỏi lại:

– Đây là gì? không phải muốn hạ độc ta diệt khẩu đấy chứ!?

Hắn cười nói:

– Muốn giết cô bây giờ có cần thiết sử dụng đến độc dược sao?, ta không có thói quen hoang phí.

Cô bị hắn nói đến tức giận đấm ngực dậm chân:

– Hừ hừ, ngươi được lắm.

Hắn nói:

– Được rồi không đùa nữa, đấy là thuốc trị thương của ta, uống vào rồi điều tức khoản một canh giờ sẽ khỏi.

Nói xong, hắn ngồi xuống, từ từ nhắm mắt điều tức, cô nghi hoặc mở bình ngọc ra lấy ra một viên đan dược màu lam nhạt rồi uống vào sau đó cũng bắt đầu quá trình điều tức của mình, không lâu sau, cô cảm nhận có một luồng chân khí diệu nhẹ chảy vào thể nội của cơ thể, sau một vài nhịp thở để cảm nhận, cô suy đoán viên đan dược kia có thể là thượng phẩm chữa trị đan dược, xem ra gia tộc của hắn vì tìm người kia hẳn đã bỏ ra cái giá không nhỏ, sau đó cô gạt bỏ những suy nghĩ này và tập trung cho việc điều tức cơ thể của mình, thời gian trôi qua ước chừng một canh giờ, thương thế của cô cũng khỏi hẳn.

Cô từ từ mở mắt ra và giọng nói đáng ghét (theo cô nghĩ là thế) của hắn lại vang lên:

– Đã khôi phục hoàn toàn rồi sao?.

Cô lạnh lùng đáp:

– Đúng thế, còn ngươi tu vi như thế nào rồi, khôi phục rồi sao?.

Hắn gật đầu xem như đáp lại cô rồi nói:

– Khôi phục rồi thì đi thôi khu rừng này nhân thú hỗn tạp, có lẽ chúng đã bị trận chiên lúc nãy thu hút, còn ở lại tiếp thì không biết cuối cùng sẽ chết thế nào đâu.

Cô nhìn quanh rồi đáp:

– Đúng vậy! nên đi thôi, ta cứ cảm thấy có gì đó bất ổn sắp ập đến vậy.

Nói rồi, cô từ từ tiến lại chỗ hắn đang đứng nhưng trong lúc tiến lại đột nhiên cô thấy hắn giơ tay lên biểu thị đừng đi tiếp cô nghi hoặc nhìn quanh rồi đột nhiên cô nghe thấy, bịch…bịch….grào…vút, bịch…bịch khi loạt âm thanh kết thúc cô nhìn thấy một con Tử Mao Xích Nhãn Hổ yêu thú Trung Cấp Tứ Giai đang đứng trước mặt hắn, cô nhìn sang hắn thì thấy trên tay áo lưu lại ba đạo móng vuốt do Xích Nhãn Hổ vồ hụt mà thành cô định hỏi thăm hắn nhưng lại thấy hắn đưa tay biểu thị cô lùi lại, cô không biết hắn định làm gì nhưng vẫn lùi lại chuẩn bị tiếp viện bất cứ lúc nào.

Sau khi né được một vuốt của Xích Nhãn Hổ hắn cười lạnh:

– Hừ!, súc sinh!!, chỉ mới trung cấp tứ giai mà muốn tấn công ta ư!?, Bích Lạc Hoàng Tuyền!!.

Nói xong hắn chưởng ra ba chưởng đánh vào Tử Mao Xích Nhãn Hổ nhưng nhờ vào sự linh hoạt và tốc độ, nó đã tránh né được hai chưởng nhưng không may là chưởng cuối cùng lại trúng vào chân sau của nó khiến nó mất thăng bằng tạm thời, nắm bắt được thời cơ đã tới, hắn chưởng thêm ba chưởng vào phần đầu Xích Nhãn Hổ khiến nó choáng váng sau đó một kiếm chém bay đầu con yêu thú.

Hắn hừ nhẹ:

– Hừ!, kết quả của việc đánh lén kẻ mạnh về thần thức chẳng lẽ ngươi không hiểu.

Hắn nói xong liền lấy kiếm cắt đi tứ chi của Xích Nhãn Hổ cất vào trữ vật giới để làm lương khô, sau đó tiếp tục cắt lấy da lông của Xích Nhãn Hổ vì thứ này bán khá được giá, vì nó rất được các công tử tiểu thư ưa chuộng, không chuộng cũng không được vì da lông của yêu thú cấp cao bị cấm chỉ bán ở nhân gian, da long yêu thú cao cấp chỉ để tiến cống cho hoàng gia, kẻ nào sở hữu nó sẽ bị liệt vào tội khi quân, sẽ bị đế quốc tru diệt, đó cũng chính là ranh giới giàu nghèo ở đại lục Viễn Thanh này.

Sau khi làm xong tất cả hắn quay lại nói với cô:

– Đi thôi.

Cô đáp:

– Ừm, ngươi định đấu giá da của Xích Nhãn Hổ sao?

Hắn nhìn da Xích Nhãn Hổ cười nói:

– Tùy thôi nếu có đại lượng thì sẽ đấu giá còn không thì sẽ tặng lại cho phụ thân và trưởng bối trong nhà.

Cô cười nói với hắn:

– Ngươi cũng có hiếu với trưởng bối thế nhỉ

Hắn nói:

– Cô nghỉ ta là loại người gì thế hả, thật không hiểu nổi phụ nữ các người mà, haizz.

Nói rồi cả hai cùng nhau lên đường ra khỏi khu rừng, trên đường đi cả hai cũng không ít lần bị yêu thú tấn công nhưng mà đều nhanh chóng kết thúc trận chiến, cả hai điều có thu hoạch của mình. Sau hơn hai canh giờ lang thang trong rừng, cuối cùng cả hai người cũng đã đến bìa của khu rừng, sau khi tìm chỗ lấy ra hai cái đùi của Xích Nhãn Hổ vừa săn được lúc sáng, nướng lên thưởng thức.

Trong khi ăn hắn thuận miệng hỏi cô:

– Này, cô gia nhập vào tông môn nào thế.

Cô nghi hoặc quay qua:

– Sao đột nhiên ngươi lại hỏi chuyện này?.

Hắn cười:

– Chỉ là đột nhiên nghĩ tới thôi, không có gì.

Cô suy nghỉ một chút rồi nói:

– Viễn Thanh Đế Quốc Học Viện, có sao không?.

Hắn cười:

– Vậy xem ra cô đến từ đế đô nhỉ, đệ tử của Viễn Thanh học viện lại bị đánh đến còn nữa cái mạng thôi thì hơi lạ rồi đó, hay là cô đắc tội với kẻ nào trong học viện sao?, thật tội nghiệp mà!

Cô trừng mắt nhìn hắn:

– Trông ta giống kẻ thích gây sự lắm sao!?.