Chương 16: Làm ơn mắc oán

Hoàng y nam tử cơ bản là lo lắng dư thừa, một đường hữu kinh vô hiểm theo hướng tây nhanh chóng trở về. Hàn Phong cũng không làm gì bọn hắn, mà mười mấy tên hắc y kia cũng không hề quay lại.

Khi còn cách cổng thành hơn năm mươi dặm, hoàng y nam tử mới khẽ thở phào một hơi. Lấy từ trong ngực ra một đầu nổ, sau đó đem nó cho Đường Chấn, chĩa lên trời mà bắn một phát.

Hàn Phong sớm đã quan sát thấy, không hiểu bọn hắn muốn làm gì. Chỉ đến khi trên bầu trời pháo hoa rực rỡ, hắn mới biết đây là đạn tín hiệu. Lại nhìn từ xa xa, một đội binh mã đen kịt nhanh chóng kéo tới hướng này. Hắn mới sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ…

Hoàng y nam tử bấy giờ mới thở phào một hơi, càng nhanh chóng thúc ngựa tiến tới. Chỉ cần gặp được đội tiếp tế, bọn hắn coi như an toàn.

Lại qua hai mươi dặm, lúc này đã có thể thấy đội nhân mã đông nghìn nghịt phía xa xa. Hàn Phong mở mắt, hiếu kỳ đánh giá những người này.

Đội này nhân khí ước chừng ngàn người, tất cả đều cưỡi hắc mã. Trên thân mỗi người mặc giáp trụ màu cổ đồng, tản mát ra sát khí kinh thiên. Mỗi tên đều mang một chiến thương dài chừng hơn trượng, hai bên lại là có hai tên cưỡi ác mã, cờ xí ngập trời, nhìn qua thanh thế cực kỳ to lớn hoành tráng.

Hàn Phong lần đầu tiên gặp nhiều người như vậy, trong mắt có chút chờ mong hồi hộp. Thế nhưng sau khi khoảng cách giữa hai bên còn khoảng nửa dặm, hắn chợt biến sắc né đầu qua một bên, tránh thoát mũi tên vừa bắn tới. Khuôn mặt hắn đầy âm trầm nhìn về phía trước.

Cũng lúc ấy hoàng y nam tử cũng là hét lên.

“Đường Ngôn dừng tay!”

Mặc kệ hoàng y nam tử này gào thét, tên bạch y cầm đầu vẫn là tiếp tục giương cung cài tên, nhắm ngay đầu Hàn Phong bắn tới. Mũi tên vừa rồi cũng chính là do hắn bắn ra.

Hoàng Y nam tử biến sắc, loan đao bên hông rút ra nhanh chóng từ trên lưng ngựa phi thân nhảy lên, liên tiếp bổ ra ba đao, đem ba mũi tên đánh chệch. Hắn lúc này mới thở gấp từ trong ngực rút ra một lệnh bài, quát lớn.

“Đường Ngôn, dừng tay!”

Đường Ngôn này sau khi nhìn thấy vật kia, vẫn là mũi tên giương lên từ từ hạ xuống. Lại chỉ huy binh mã thúc ngựa tiến lên, bao vây lấy xe ngựa, thực chất là bao vây Hàn Phong vào giữa.

Hoàng y nam tử lúc này mới mang vẻ mặt khó coi ngồi xuống lưng ngựa. Hắn nhìn thoáng qua Hàn Phong mặt không chút biểu tình ở đằng sau thì trong lòng trầm xuống, than thầm một tiếng quát lên.

“Đường Ngôn ngươi muốn làm gì? Đây là ân nhân của chúng ta! Ngươi cớ sao chưa rõ đúng sai, vừa gặp đã hành hung?”

Đường Ngôn này mới khoảng hai ba hai tư tuổi. Thân mặc một bộ bạch giáp lung linh, trên tay là một hoàng kim cự cung to lớn, sau lưng lại là đeo một trường trương dài hơn trượng cùng bao tên. Khuôn mặt hắn anh khí bức người, có một vẻ đẹp yêu dị. Thế nhưng giữa hai hàng chân mày lại ẩn hiện một cỗ khí tức ác liệt.

Hắn nghe hoàng y nam tử nói vậy, mới liếc nhìn Hàn Phong một cái, chậm rãi nói.

“Ứng cứu tôn chủ là chuyện mọi thần dân phải làm, thiên kinh địa nghĩa! Còn dám ngồi trên đầu tôn chủ là chuyện đáng tru di cửu tộc! Chết không hết tội! Đường Hạo, ngươi dám để tên ăn mày này ngồi lên cũng coi như đồng phạm! Xử lý không tha!”

Đường Hạo nghe tới đây cũng có chút khó xử. Hắn đúng là đã nhìn ra Hàn Phong ngồi trên nóc kiệu là đại nghịch bất đạo, thế nhưng người kia có công lớn, lại là thực lực tuyệt đối mười phần. Hắn cũng không dám há miệng kêu tên kia xuống lái xe đấy. Dù sao xe ngựa chỉ có vài chỗ, nếu không phải lái xe thì chỉ có trong xe, nơi đó càng là không được.

Đường Ngôn không thèm để ý đến vẻ khó xử của Đường Hạo, tiếp tục cao giọng chất vấn. Đằng sau là hơn ngàn quân sĩ làm hắn vô cùng tự tin, nhìn thằng Hàn Phong quát lên.

“Tội chết có thể tha nhưng tội số…. Ực…”

Hàn Phong nãy giờ nhắm mắt dưỡng thần, không thèm quan tâm mấy thứ xung quanh. Bấy giờ thấy con ruồi nhặng này phiền phức quá mức, hắn mới từ từ mở mắt ra, tùy ý liếc nhìn Đường Ngôn một cái.

Dưới một cái nhìn này, nửa câu Đường Ngôn nói ra đến miệng lại lập tức dừng lại, trong cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu trào lên tới cổ bị hắn mạnh mẽ nuốt xuống. Hoảng sợ nhìn thiếu niên trên cao kia.

“Đây… Đây là… loại ánh mắt gì?”

Đường Ngôn càng nhìn càng sợ hãi, trong mắt hắn xuất hiện vằn máu cùng hoảng hốt vô tận, lồi ra như mắt cá chết. Chưa tới hai lần hô hấp, thân thể hắn chợt mềm nhũn, toàn thân vô lực ngã từ trên thân ngựa xuống. Trong mắt chỉ còn nét kinh hoàng vô cùng.

Hàn Phong đứng lên từ trên nóc kiệu, lập tức làm cho hơn ngàn người xung quanh như lâm đại địch, đều rút trường thương lên chắn trước người, cảnh giác nhìn hắn.

Hàn Phong lại tùy ý quét qua một lượt, hơi không kiên nhẫn phất tay. Cũng không thèm nhìn Đường Chấn Đường Hạo cái nào, một luồng gió thổi qua, thân hình hắn đã biến mất. Trong không gian chỉ còn văng vẳng lại một câu nói bình thản.

“Mạo phạm lần nữa, chết!”

Câu nói không mang chút sát ý nào, thế nhưng lập tức làm hơn ngàn người toàn thân lạnh toát, sau lưng chẳng biết từ khi nào đã thâm đẫm mồ hôi. Đường Ngôn lại càng là suy yếu, ngụm máu trong họng điên cuồng phun ra không thể áp chế.

Hp hướng về phía Tử Nguyệt thành bay đi không quay đầu lại. Vừa rồi hắn cũng không vận dụng chút thần thông nào, nếu không Đường Ngôn kia không đơn giản là phun máu như vậy.

Chút ít chờ mong và hồi hộp trong lòng theo sự việc vừa rồi chợt bị cuốn trôi sạch sẽ. Vừa rồi nhìn như đơn giản, nhưng không ngờ trong vô tình lại bị kéo vào cuộc đấu đá của hai tên Đường Ngôn và Đường Hạo. Nếu hắn quả thật là một thường nhân, nếu hắn không có thực lực tuyệt đối, có khả năng đã chết đi không người thèm để ý rồi, lại còn gánh thêm tội đại nghịch bất đạo.

Làm ơn mắc oán, hắn lại càng thêm cảnh giác cẩn thận. Thế giới phàm nhân đã như vậy, thế giới tu sĩ sẽ còn tranh đấu kịch liệt đến mức nào?

“Tu chân giới! Hàn Phong ta tới đây!!!”